qiào lì
qiào bá
qiào hán
qiào zhí
qiào pì
qiào bī
qiào xuē
qiào sè
qiào yán
qiào yǎn
qiào lì
qiào yōu
qiào kuài
qiào bǎn
qiào xiù
qiào qiàn
qiào xiǎn
qiào fān
qiào zhěng
qiào jué
qiào xiá
qiào fā
qiào wēi
qiào zhì
qiào gěng
qiào lì
qiào xíng
qiào báo
qiào wù
qiào zhèng
qiào zhuó
qiào hè
qiào bì
qiào qiào
qiào fǎ
qiào jiàn
qiào lěng
qiào shēn
qiào dǐ
qiào tuó
qiào jiàn
qiào xíng
qiào jué
qiào tè
qiào jùn
qiào cǎn
qiào kè
qiào léng
qiào yì
qiào xiù
qiào hàn
qiào jué
qiào liè
qiào jí
qiào è
qiào jié
qiào xiǎn
qiào cuò
qiào sǒng
qiào hé
qiào jié
qiào jìn
qiào jùn
bāo hán
nuǎn hán
kǔ hán
nèi hán
shuāng hán
shèng hán
qí hán
yán hán
lóng hán
cán hán
zhú hán
lǐn hán
nuǎn hán
pì hán
dì hán
chì hán
nuǎn hán
dǎng hán
sī hán
xuān hán
qiào hán
qīng hán
lù hán
chōng hán
wù hán
qiú hán
xū hán
jiāo hán
sàn hán
dān hán
yíng hán
fàn hán
dòng hán
yú hán
kū hán
suān hán
gū hán
kù hán
cè hán
guǎng hán
nài hán
jí hán
mào hán
shòu hán
qí hán
xīn hán
fáng hán
jī hán
wēn hán
qǐ hán
wǎn hán
shāng hán
chǐ hán
gāo hán
liè hán
chūn hán
niàng hán
suì hán
hù hán
zhān hán
chù hán
jiāo hán
zhǐ hán
níng hán
qū hán
pō hán
pín hán
chěng hán
jiè hán
ào hán
jiā hán
yàn hán
bó hán
hè hán
néng hán
xīn hán
chōng hán
yǔ hán
huāng hán
dàng hán
dǎn hán
zhōng hán
dōng hán
xiǎo hán
zhèn hán
xù hán
yīn hán
fēng hán
nuè hán
nèn hán
chū hán
dà hán
jiā hán
shǔ hán
qīng hán
wéi hán
shāng hán
fēng hán
dú hán
bì hán
qiú hán
bīng hán
líng hán
jī hán
jù hán
wǎn hán
qī hán
jiě hán
wēi hán
měng hán
pò hán
yù hán
cháo hán
shěn hán
tāng hán
⒈ 料峭的寒意。形容微寒。
引宋徐积《杨柳枝》诗:“清明前后峭寒时,好把香绵闲抖擞。”
元本高明《琵琶记·蔡宅祝寿》:“帘幕风柔,庭幃昼永,朝来峭寒轻透。”
清陈维崧《琐窗梦·本意闺情》词:“峭寒陡觉秋夜丙。伴黄花,且熨红绵,冬釭应倍冷。”
叶圣陶《倪焕之》二七:“乡镇的上空停着一层牛乳色的云,云底下吹动着峭寒的风。”
峭qiào(1)(形)山势又高又陡:~壁|陡~|悬崖~壁。(2)(形)比喻严厉:~直。
寒读音:hán寒hán(1)(形)冷(跟‘暑’相对):~冬|~风|天~地冻|受了一点~。(2)(形)害怕;畏惧:心~|胆~。(3)(形)穷困:贫~|~素(旧时形容穷苦的读书人家)。