kǔ shēn
kǔ yì
kǔ gōng
kǔ kǔ
kǔ běn
kǔ shà
kǔ yú
kǔ yán
kǔ kè
kǔ liǎn
kǔ yǔ
kǔ dǐng
kǔ chá
kǔ huàn
kǔ kè
kǔ zhàn
kǔ yín
kǔ xiào
kǔ qíng
kǔ chāi
kǔ jí
kǔ jí
kǔ yǔ
kǔ mǎi
kǔ rè
kǔ jiàn
kǔ zhì
kǔ bī
kǔ lì
kǔ cài
kǔ dàn
kǔ gōng
kǔ shì
kǔ mèn
kǔ cān
kǔ jié
kǔ qì
kǔ míng
kǔ dài
kǔ sǐ
kǔ dì
kǔ nì
kǔ sǔn
kǔ qù
kǔ jì
kǔ shǒu
kǔ jiān
kǔ zhēn
kǔ hèn
kǔ shēn
kǔ guā
kǔ shēn
kǔ jìng
kǔ kǒu
kǔ áo
kǔ guǒ
kǔ chǔ
kǔ zhī
kǔ jī
kǔ cāo
kǔ hé
kǔ è
kǔ sè
kǔ xī
kǔ yīn
kǔ jù
kǔ màn
kǔ xíng
kǔ tú
kǔ wěi
kǔ dú
kǔ zhú
kǔ liú
kǔ láo
kǔ jiǔ
kǔ dòu
kǔ gēn
kǔ wù
kǔ yán
kǔ zhǔ
kǔ là
kǔ hǎi
kǔ yuè
kǔ xué
kǔ xiū
kǔ cí
kǔ lèi
kǔ gàn
kǔ è
kǔ shuǐ
kǔ xīn
kǔ jiāo
kǔ huì
kǔ nàn
kǔ shā
kǔ chuán
kǔ mì
kǔ wèi
kǔ ài
kǔ tòng
kǔ mìng
kǔ xùn
kǔ kōng
kǔ hài
kǔ páo
kǔ qiē
kǔ dòu
kǔ nǎo
kǔ xīn
kǔ tóu
kǔ hán
kǔ kēi
kǔ jì
kǔ zhōng
kǔ yīn
kǔ ài
kǔ jīng
kǔ sī
kǔ xiàng
kǔ lǜ
kǔ chu
kǔ hù
kǔ zhū
kǔ tāi
kǔ huó
kǔ chē
kǔ zhāi
kǔ liàn
kǔ yǔ
kǔ zhèng
kǔ cóng
kǔ cǎo
kǔ diào
kǔ huái
kǔ liàn
kǔ kù
wēi hán
suān hán
dà hán
tāng hán
yú hán
gāo hán
dì hán
qí hán
lóng hán
měng hán
yán hán
chì hán
nèn hán
jiā hán
jí hán
nuǎn hán
liè hán
suì hán
lù hán
yǔ hán
yàn hán
kū hán
dǎng hán
chǐ hán
fáng hán
pì hán
shāng hán
dǎn hán
qiào hán
fàn hán
ào hán
nèi hán
néng hán
xīn hán
zhān hán
xīn hán
qīng hán
qiú hán
xù hán
lǐn hán
sī hán
chěng hán
yīn hán
chūn hán
hù hán
shāng hán
jiè hán
zhú hán
qū hán
jiě hán
niàng hán
chù hán
jī hán
jiāo hán
fēng hán
xuān hán
kǔ hán
qī hán
huāng hán
qiú hán
fēng hán
qǐ hán
wǎn hán
wéi hán
gū hán
guǎng hán
shòu hán
hè hán
shuāng hán
jiā hán
níng hán
shǔ hán
cán hán
chū hán
yù hán
pò hán
qīng hán
bì hán
líng hán
wēn hán
bó hán
nuǎn hán
dú hán
qí hán
bāo hán
chōng hán
pō hán
mào hán
jù hán
zhōng hán
jī hán
pín hán
cháo hán
dōng hán
xū hán
jiāo hán
dān hán
nuǎn hán
nài hán
xiǎo hán
cè hán
bīng hán
zhèn hán
sàn hán
dòng hán
shěn hán
yíng hán
wù hán
chōng hán
zhǐ hán
kù hán
shèng hán
dàng hán
nuè hán
wǎn hán
苦寒kǔhán
(1) 极端寒冷;严寒
英bitter cold⒈ 严寒。
引唐杜甫《捣衣》诗:“已近苦寒月,况经长别心。”
宋魏泰《东轩笔录》卷八:“界外苦寒,吾为若纳一袄,可衣之以行,回日当復以归我。”
明唐顺之《条陈蓟镇补兵足食事宜》:“兼以石塘、古北,本号苦寒,地既虏衝,土尤磽确。”
杨朔《三千里江山》第四段:“在苦寒的大草原上,在风雪漫天的长城线上,他们共同爬大山,吃冰饭团,枪冻得拉不开栓,还在进行着惨烈的战斗。”
⒉ 指物性寒凉。
引《老残游记》第三回:“原起只是一点火气,被医家用苦寒药一逼,火不得发,兼之平常肝气易动,抑鬱而成。”
⒊ 为严寒所苦。
引晋陆机《苦寒行》:“剧哉行役人,慊慊恒苦寒。”
唐吴兢《贞观政要·论贡赋》:“林邑国贡白鸚鵡,性辩慧,尤善应答,屡有苦寒之言, 太宗愍之。”
清李渔《闲情偶寄·种植·梅》:“花时苦寒,既有妻梅之心,当筹寝处之法。”
⒋ 土地贫瘠;家境贫穷。
引《警世通言·杜十娘怒沉百宝箱》:“到永乐爷从北平起兵靖难,迁於燕都,是为北京。只因这一迁,把个苦寒地面,变作花锦世界。”
清纪昀《阅微草堂笔记·滦阳续录三》:“门人有作令云南者,家本苦寒,仅携一子一僮,拮据往。”
郭沫若《今昔集·论古代文学》:“陕西是比较苦寒的地带。”
⒌ 古乐府歌辞名。即《苦寒行》。
引《文选·江淹<望荆山>诗》:“一闻《苦寒》奏,更使《艳歌》伤。”
李善注:“沉约《宋书》曰:《北上苦寒行》, 魏帝辞。”
唐李白《献从叔当涂宰阳冰》诗:“弹剑歌《苦寒》,严风起前楹。”
王琦注:“《苦寒行》,古清商曲也,因行役遇寒而作。”
唐孟郊《出门行》之一:“一闻陌上《苦寒》奏,使我佇立惊且悲。”
酷寒、严寒。
苦kǔ(1)本义:像胆汁或黄连的味道。(2)(名)难受;痛苦:~笑|艰~|愁眉~脸|~尽甘来。(3)(动)使痛苦;使难受:解放前;一家五口都仗着他养活;可~了他了。(4)(动)为某种事物所苦:~旱|~夏。(5)(形)有耐心地;尽力地:~劝|~于|~思|勤学~练。(6)(副)〈方〉除去得太多;损耗太多:指甲剪得太~了|这双鞋穿得太~了;不能修理了。
寒读音:hán寒hán(1)(形)冷(跟‘暑’相对):~冬|~风|天~地冻|受了一点~。(2)(形)害怕;畏惧:心~|胆~。(3)(形)穷困:贫~|~素(旧时形容穷苦的读书人家)。