yáng huī
yáng biǎo
yáng fàn
yáng yáng
yáng jīng
yáng guāng
yáng héng
yáng jǐ
yáng chēng
yáng mí
yáng líng
yáng mǎ
yáng qǐ
yáng lèi
yáng jīng
yáng bīng
yáng cháng
yáng biāo
yáng rǎng
yáng huā
yáng méi
yáng wēi
yáng cháng
yáng biān
yáng fú
yáng bì
yáng xīn
yáng yuè
yáng é
yáng yì
yáng shuǐ
yáng què
yáng yán
yáng bái
yáng liè
yáng yì
yáng hé
yáng gǔ
yáng huǒ
yáng fú
yáng xǔ
yáng shì
yáng shēng
yáng shī
yáng shàn
yáng é
yáng huī
yáng fān
yáng zhì
yáng bō
yáng jiào
yáng shēng
yáng huō
yáng mèi
yáng lì
yáng lì
yáng yuè
yáng yú
yáng bò
yáng dōu
yáng yīn
yáng zhāo
yáng luò
yáng gǔ
yáng zhì
yáng xióng
yáng fèi
yáng shā
yáng qīng
yáng yì
yáng ruí
yáng jūn
yáng jí
yáng měi
yáng huī
yáng jí
yáng bài
yáng fēng
yáng lì
yáng xiāo
yáng chéng
yáng kōng
yáng què
yáng huī
yáng míng
yáng huī
yáng lù
yáng qì
yáng jīn
yáng bān
yáng wén
yáng qì
yáng chén
yáng bō
yáng qín
yáng fú
⒈ 举起酒器。古时饮饯时的一种礼节。
引《礼记·乡饮酒义》:“盥洗扬觶,所以致絜也。”
孔颖达疏:“扬觶谓既献之后,举觶酬宾之时,亦盥洗也。必盥洗者,所以致其絜敬之意也。”
《新唐书·韩琬传》:“刺史行乡饮饯之,主人扬觶曰:‘孝於家,忠於国。’”
清冯桂芬《杜年丈七十寿序》:“司正扬觶之言有曰‘为子尽孝’,先生有焉。”
⒉ 《礼记·射义》:“孔子射於矍相之圃,盖观者如堵墙。射至於司马,使子路执弓矢出延射,曰:‘賁军之将,亡国之大夫,与为人后者不入,其餘皆入。’盖去者半,入者半。又使公罔之裘、序点扬觶而语。 公罔之裘扬觶而语曰:‘幼壮孝弟,耆耋好礼,不从流俗,脩身以俟死者。不?在此位也。’盖去者半,处者半。
引序点又扬觶而语曰:‘好学不倦,好礼不变,旄期称道不乱者。不?在此位也。’”
后用为选贤的典故。 唐元稹《观兵部马射赋》:“若此,则蹲甲壮基,扬觶劝孔,信一场之独擅,终六轡之未总。”
⒊ 春秋时晋大夫知悼子卒,未葬。 晋平公饮酒, 师旷、李调侍,鼓钟。厨人杜蒉责以大臣去世之时,不应作乐饮酒。乃罚师旷和李调各饮一觶,以示劝戒。
引平公曰:“寡人亦有过焉,酌而饮寡人。”
于是杜蒉洗而扬觶。事见《礼记·檀弓下》。后用为国君受谏停乐的典故。 《周书·武帝纪上》:“朕虽庸昧,有志前古。甲子、乙卯,《礼》云不乐。 萇弘表昆吾之稔, 杜蕢有扬觶之文……宜依是日,省事停乐。”
扬(1)(动)高举;往上升:飘~|~帆。(2)(动)往上撒:~场。(3)(形)传播出去:赞~|~言。(4)(形)指容貌好看:其貌不~。扬yáng(1)(名)指江苏扬州。(2)(名)姓。
觯读音:zhì觯zhì(名)古时饮酒用的器具。