yáng qì
yáng xǔ
yáng zhāo
yáng biān
yáng bān
yáng huī
yáng měi
yáng shì
yáng huō
yáng lì
yáng yuè
yáng bīng
yáng é
yáng xióng
yáng qì
yáng yuè
yáng dōu
yáng lì
yáng lèi
yáng bō
yáng ruí
yáng bì
yáng yán
yáng jiào
yáng fú
yáng hé
yáng huī
yáng biāo
yáng bài
yáng chén
yáng é
yáng zhì
yáng bái
yáng xiāo
yáng huī
yáng jūn
yáng jí
yáng liè
yáng què
yáng fàn
yáng shī
yáng huā
yáng shàn
yáng lì
yáng rǎng
yáng shēng
yáng mǎ
yáng xīn
yáng fú
yáng héng
yáng qín
yáng jīn
yáng lù
yáng yīn
yáng kōng
yáng shēng
yáng yì
yáng huī
yáng huǒ
yáng wén
yáng guāng
yáng wēi
yáng yú
yáng chéng
yáng shuǐ
yáng yì
yáng fú
yáng jīng
yáng luò
yáng qīng
yáng yì
yáng mí
yáng jīng
yáng jǐ
yáng cháng
yáng què
yáng líng
yáng qǐ
yáng shā
yáng mèi
yáng míng
yáng bō
yáng yáng
yáng jí
yáng chēng
yáng fèi
yáng gǔ
yáng fēng
yáng cháng
yáng gǔ
yáng bò
yáng huī
yáng zhì
yáng fān
yáng biǎo
yáng méi
扬扬yángyáng
(1) 凯hAo86.旋地,胜利地
例得意扬扬英triumphantly(2) 满足地,自觉地;得意的样子
例扬扬自得例意色扬扬。——清·方苞《狱中杂记》例裘马扬扬。——《聊斋志异·促织》英placently例意气扬扬。——明·张溥《五人墓碑记》英have easy of mind⒈ 得意貌。
引《荀子·儒效》:“呼先王以欺愚者而求衣食焉,得委积足以揜其口,则扬扬如也。”
杨倞注:“扬扬,得意之貌。”
唐柳宗元《辨伏神文》:“伏神之神兮,惟饵之食……君子食之兮,其乐扬扬。”
⒉ 飘逸貌。
引明凌濛初《虬髯翁》第二出:“似这般扬扬神采谁相类,昂昂气宇谁能配。”
⒊ 飘扬貌。
引宋王令《终风操》:“云之扬扬,油油其蒙,望我以雨,卒从以风。”
元无名氏《渔樵记》第一折:“今日纷纷扬扬下着如此般大雪。”
⒋ 自若貌。
引《资治通鉴·唐肃宗至德二载》:“巡且死,颜色不乱,扬扬如常。”
宋洪迈《夷坚丙志·福州大悲巫》:“两儿扬扬如平常,略无所知觉。”
清魏禧《卖酒者传》:“是日也,卖酒者颜色扬扬如平时。”
茅盾《色盲》一:“和青年女子独对,而且在一个汽车里,这在他还是第一次,虽然不至于手足无措,确有几分徬徨无主了,然而李蕙芳是扬扬自若。”
得意的样子。