yáng zhāo
yáng qì
yáng yì
yáng fú
yáng fèi
yáng shēng
yáng dōu
yáng fú
yáng chēng
yáng qín
yáng yú
yáng yáng
yáng biān
yáng yīn
yáng méi
yáng jīng
yáng yuè
yáng shī
yáng mèi
yáng míng
yáng líng
yáng biǎo
yáng gǔ
yáng qì
yáng xǔ
yáng héng
yáng zhì
yáng huō
yáng lù
yáng jiào
yáng shì
yáng yuè
yáng é
yáng měi
yáng gǔ
yáng shuǐ
yáng bō
yáng luò
yáng ruí
yáng rǎng
yáng bīng
yáng bái
yáng fēng
yáng wén
yáng hé
yáng biāo
yáng jǐ
yáng fān
yáng què
yáng cháng
yáng huā
yáng bān
yáng jí
yáng guāng
yáng mí
yáng wēi
yáng huī
yáng huī
yáng huǒ
yáng fú
yáng shēng
yáng bò
yáng fàn
yáng qǐ
yáng bō
yáng jīn
yáng bài
yáng què
yáng lì
yáng qīng
yáng kōng
yáng huī
yáng chéng
yáng mǎ
yáng yán
yáng lì
yáng lì
yáng shàn
yáng huī
yáng xiāo
yáng xióng
yáng shā
yáng jūn
yáng xīn
yáng lèi
yáng yì
yáng zhì
yáng jīng
yáng huī
yáng chén
yáng cháng
yáng bì
yáng jí
yáng yì
yáng é
yáng liè
⒈ 扬抑。褒贬,评说。
引明谢肇淛《五杂俎·人部三》:“唐人精书学者,无逾孙过庭所著《书谱》,扬扢藴奥,悉中綮窾。”
清钱谦益《祭于惠生文》:“华酌既陈,清言徐展,上下骚坛,扬扢词苑,有难必詶,无和不反。”
清吴骞《<拜经楼诗话>序》:“其间商榷源流,扬扢风雅,如披沙简金,正须明眼者决择之。”
⒉ 显扬。
引清龚自珍《<鸿雪因缘图记>序》:“宦辙所至,宏奬士类,进其春华秋实之士而扬扢之。”
扬(1)(动)高举;往上升:飘~|~帆。(2)(动)往上撒:~场。(3)(形)传播出去:赞~|~言。(4)(形)指容貌好看:其貌不~。扬yáng(1)(名)指江苏扬州。(2)(名)姓。
扢读音:gǔ,xì,gē,jié[ gǔ ]1. 擦拭:“扢嘉坛,椒兰芳。”
2. 取。