tán fǎng
tán biàn
tán kè
tán jià
tán xìng
tán tán
tán miào
tán xù
tán jué
tán yǒng
tán biàn
tán jiàn
tán sēng
tán fēi
tán huà
tán niáng
tán duì
tán lùn
tán wù
tán xū
tán gòu
tán jī
tán lǐ
tán xuè
tán yōu
tán zhù
tán tuō
tán dào
tán kuǎn
tán liào
tán jiàn
tán jù
tán yíng
tán fēng
tán cí
tán zhǔ
tán zhōu
tán bó
tán tiān
tán bǐng
tán yán
tán xiào
tán chēng
tán yǎn
tán kōng
tán shuō
tán lào
tán yǔ
tán cóng
tán róng
tán xí
tán xiè
tán píng
tán cháo
tán jī
tán pàn
tán yì
tán gǔ
tán fēng
tán qǐ
tán xuán
tán tǔ
tán gōng
tán xì
tán yì
tán pái
tán jīng
tán zī
tán xīn
tán jīn
tán xiào
tán chán
tán jiāo
tán sù
tán bīn
tán jiǎng
tán cì
tán nián
tán bīng
tán cí
tán yàn
dì xì
jiū xì
luǒ xì
tiáo xì
è xì
shè xì
hè xì
wū hū
guān xì
kuǎ xì
qiào xì
yàn xì
xié xì
mì xì
bǎ xì
fān xì
gōng xì
dài xì
cèng xì
nì xì
wán xì
bàn xì
xiá xì
hè xì
nòng xì
běn xì
cǎi xì
yè xì
màn xì
yàn xì
yóu xì
qún xì
qún xì
shuǎ xì
hóu xì
yì xì
jīng xì
yǎn xì
hú xì
chàn xì
shè xì
bù xì
xuè xì
pèi xì
jú xì
yuè xì
mèng xì
nào xì
shǒu xì
liè xì
màn xì
yú xì
lǐng xì
dòng xì
xī xì
yín xì
tān xì
chàng xì
dòu xì
ào xì
zuò xì
chē xì
bān xì
diàn xì
pāi xì
jiāo xì
bǎi xì
huí xì
hān xì
píng xì
dà xì
kāi xì
fú xì
péng xì
huàn xì
jù xì
xióng xì
zàng xì
bó xì
yán xì
mì xì
mǎ xì
gē xì
yù xì
yǒu xì
nuó xì
nán xì
kàn xì
shéng xì
nüè xì
niǎo xì
pái xì
bù xì
pú xì
cháo xì
jiā xì
sàn xì
hǎo xì
fěn xì
chàng xì
qín xì
niǎo xì
pú xì
áo xì
guān xì
guǐ xì
diǎn xì
fěi xì
hǔ xì
huǒ xì
yá xì
xiǎn xì
páo xì
ér xì
miào xì
duì xì
áo xì
qiǎng xì
xī xì
sòng xì
qiú xì
pí xì
fú xì
yǐng xì
luǒ xì
mò xì
chī xì
yōu xì
jiǎo xì
cūn xì
jī xì
gǔ xì
zuò xì
mí xì
xī xì
méi xì
yī xì
dǔ xì
dǐ xì
kǒu xì
gōu xì
yǐn xì
ǒu xì
wú xì
dié xì
xiǎo xì
gòu xì
chuàn xì
tán xì
dǐ xì
shuǐ xì
⒈ 谈笑游戏。
引《三国志·魏志·王肃传》“明帝时大司农弘农董遇等” 南朝宋裴松之注:“﹝贾洪﹞善能谈戏。”
《晋书·陶侃传》:“诸参佐或以谈戏废事者,乃命取其酒器,蒱博之具,悉投之于江。”
唐张彦远《法书要录·后汉赵壹非草书》:“虽处众坐,不遑谈戏。”
谈(1)(动)说话或讨论:~论|~心。(2)(名)所说的话:高~|奇~。(3)(Tán)姓。
戏读音:xì,hū[ xì ]1. 玩耍:游戏。儿戏。嬉戏。戏豫(嬉游逸乐)。二龙戏珠。
2. 嘲弄,开玩笑:戏言。戏弄。戏谑(用诙谐有趣的话开玩笑)。
3. 戏剧,也指杂技:一出戏。黄梅戏。看戏。演戏。皮影戏。