sà shuǎng
yú shuǎng
jīng shuǎng
hóng shuǎng
chí shuǎng
hún shuǎng
ráo shuǎng
qún shuǎng
sù shuǎng
kàng shuǎng
xiāo shuǎng
mèi shuǎng
xiù shuǎng
qíng shuǎng
gān shuǎng
sēn shuǎng
liàng shuǎng
líng shuǎng
huá shuǎng
tòu shuǎng
lǎng shuǎng
jùn shuǎng
bù shuǎng
gēng shuǎng
jiàn shuǎng
xuān shuǎng
gāo shuǎng
qīng shuǎng
tián shuǎng
sǒng shuǎng
xiāo shuǎng
qiàn shuǎng
kǎi shuǎng
nì shuǎng
liáng shuǎng
míng shuǎng
kāng shuǎng
chéng shuǎng
qīng shuǎng
qiú shuǎng
sà shuǎng
wéi shuǎng
hé shuǎng
hóng shuǎng
sù shuǎng
lì shuǎng
qún shuǎng
gān shuǎng
kāng shuǎng
háo shuǎng
kuài shuǎng
sǎ shuǎng
xié shuǎng
zhēn shuǎng
kuàng shuǎng
cuì shuǎng
jùn shuǎng
qī shuǎng
nèn shuǎng
jīn shuǎng
kuān shuǎng
kǎi shuǎng
mài shuǎng
zhí shuǎng
kǒu shuǎng
shū shuǎng
sēn shuǎng
áng shuǎng
guāi shuǎng
chàng shuǎng
qiū shuǎng
lì shuǎng
jìng shuǎng
jùn shuǎng
liáng shuǎng
jùn shuǎng
jiǎo shuǎng
duān shuǎng
hù shuǎng
chà shuǎng
xíng shuǎng
hū shuǎng
chōng shuǎng
⒈ 开朗。
引旧题宋李廌《洛阳名园记·富郑公园》:“亭臺花木,皆出其目营心匠,故逶迤衡直,闓爽深密,皆曲有奥思。”
明李东阳《明故监察御史张君墓志铭》:“君闓爽明达,博交泛爱,而臧否自别。”
明李时珍《本草纲目·果四·茗》:“使人神思闓爽,不昏不睡,此茶之功也。”
闿kǎi(动)开。
爽读音:shuǎng[ shuǎng ]1. 明朗,清亮:爽目。
2. 轻松,利落:清爽。凉爽。爽口。
3. 痛快,率(
)直:爽朗。爽快。爽利。豪爽。直爽。4. 差失,违背:爽信。爽约(失约)。毫厘不爽。屡试不爽。
5. 干脆,索性:爽性。
6. 舒服:爽心。爽意。爽适。身体不爽。