mèi shuǎng
mèi sè
mèi gǔ
mèi lì
mèi chǒng
mèi shí
mèi dào
mèi xìn
mèi dàn
mèi xīn
mèi mèi
mèi sī
mèi shì
mèi yōu
mèi cuò
mèi lòu
mèi mò
mèi mào
mèi míng
mèi ài
mèi jǐng
mèi lǐ
mèi dì
mèi mì
mèi lǚ
mèi sǐ
mèi lüè
mèi bǐ
mèi mò
mèi ruò
mèi rán
mèi jī
mèi mào
mèi bì
mèi guǐ
mèi mò
mèi fàn
mèi yīn
qiú shuǎng
gān shuǎng
kuàng shuǎng
tòu shuǎng
chōng shuǎng
mài shuǎng
qún shuǎng
jiàn shuǎng
zhí shuǎng
duān shuǎng
bù shuǎng
jùn shuǎng
jīng shuǎng
kuài shuǎng
qīng shuǎng
shū shuǎng
xuān shuǎng
gāo shuǎng
sà shuǎng
chéng shuǎng
qún shuǎng
xiù shuǎng
sù shuǎng
kǎi shuǎng
jiǎo shuǎng
jùn shuǎng
tián shuǎng
lì shuǎng
kāng shuǎng
sǎ shuǎng
sù shuǎng
hún shuǎng
jùn shuǎng
huá shuǎng
hù shuǎng
ráo shuǎng
sǒng shuǎng
sēn shuǎng
xiāo shuǎng
kuān shuǎng
qíng shuǎng
xíng shuǎng
xiāo shuǎng
hū shuǎng
guāi shuǎng
liàng shuǎng
kāng shuǎng
líng shuǎng
kǎi shuǎng
wéi shuǎng
lì shuǎng
áng shuǎng
chàng shuǎng
kàng shuǎng
jùn shuǎng
sà shuǎng
lǎng shuǎng
zhēn shuǎng
háo shuǎng
hóng shuǎng
gān shuǎng
qī shuǎng
qiàn shuǎng
yú shuǎng
chà shuǎng
qīng shuǎng
kǒu shuǎng
jìng shuǎng
sēn shuǎng
jīn shuǎng
liáng shuǎng
xié shuǎng
qiū shuǎng
nèn shuǎng
nì shuǎng
cuì shuǎng
liáng shuǎng
mèi shuǎng
chí shuǎng
gēng shuǎng
hé shuǎng
míng shuǎng
hóng shuǎng
拂晓;黎明。
犹(好工具.)明暗。
⒈ 拂晓;黎明。
引《书·牧誓》:“时甲子昧爽,王朝至于商郊牧野。”
《孔子家语·五仪》:“昧爽夙兴,正其衣冠。”
茅盾《雨天杂写》之三:“九时就寝,昧爽即兴。”
⒉ 犹明暗。
引唐谷神子《博异志·李全质》:“昧爽之交,﹝李全质﹞假寐於沂州城横门东庭前。”
《三国演义》第四六回:“时也阴阳既乱,昧爽不分。”
天将晓而尚暗之时。
1.糊涂;不明白:蒙~。愚~。素~平生(一向不认识)。
2.隐藏:拾金不~。~良心。
3.昏暗:幽~。
4.冒犯;冒昧:~死。
爽读音:shuǎng[ shuǎng ]1. 明朗,清亮:爽目。
2. 轻松,利落:清爽。凉爽。爽口。
3. 痛快,率(
)直:爽朗。爽快。爽利。豪爽。直爽。4. 差失,违背:爽信。爽约(失约)。毫厘不爽。屡试不爽。
5. 干脆,索性:爽性。
6. 舒服:爽心。爽意。爽适。身体不爽。