jùn shuǎng
liáng shuǎng
jiàn shuǎng
huá shuǎng
lǎng shuǎng
mèi shuǎng
hé shuǎng
kǎi shuǎng
gān shuǎng
qīng shuǎng
qiū shuǎng
xiù shuǎng
guāi shuǎng
hū shuǎng
áng shuǎng
ráo shuǎng
zhí shuǎng
liáng shuǎng
xíng shuǎng
sēn shuǎng
xié shuǎng
chàng shuǎng
duān shuǎng
qíng shuǎng
chōng shuǎng
sēn shuǎng
liàng shuǎng
lì shuǎng
sà shuǎng
háo shuǎng
chéng shuǎng
kàng shuǎng
jùn shuǎng
bù shuǎng
zhēn shuǎng
kuàng shuǎng
wéi shuǎng
jīng shuǎng
qún shuǎng
hù shuǎng
sù shuǎng
chí shuǎng
qī shuǎng
yú shuǎng
kāng shuǎng
jīn shuǎng
mài shuǎng
líng shuǎng
nèn shuǎng
hóng shuǎng
sù shuǎng
kuài shuǎng
kāng shuǎng
míng shuǎng
jùn shuǎng
gāo shuǎng
jìng shuǎng
sà shuǎng
tián shuǎng
gān shuǎng
jiǎo shuǎng
xuān shuǎng
sǒng shuǎng
lì shuǎng
kuān shuǎng
sǎ shuǎng
xiāo shuǎng
shū shuǎng
xiāo shuǎng
hóng shuǎng
qīng shuǎng
tòu shuǎng
gēng shuǎng
jùn shuǎng
qún shuǎng
cuì shuǎng
nì shuǎng
qiàn shuǎng
kǎi shuǎng
chà shuǎng
hún shuǎng
qiú shuǎng
kǒu shuǎng
飒爽sàshuǎng
(1) 豪迈的样子
例英姿飒爽英valiant⒈ 矫健挺拔貌。
引唐杜甫《丹青引赠曹将军霸》:“褒公鄂公毛髮动,英姿颯爽犹酣战。”
宋苏轼《昭陵六马唐文皇战马也琢石象之立昭陵前客有持此石本示予为赋之》诗:“森然风云姿,颯爽毛骨开。”
郭沫若《洪波曲》第十一章四:“一个个佩剑戎装,精神飒爽。”
⒉ 清朗;清新。
引宋司马光《晚食菊羹》诗:“餔啜有餘味,芳馥逾秋兰。神明顿颯爽,毛髮皆萧然。”
郁达夫《半日的游程》:“向青翠还像初春似的四山一看,我的心坎里不知怎么,竟充满了一股说不出的飒爽的清气。”
⒊ 凉爽;凉意。
引清邢昉《同吉人元长圣猎过臞人山庄》诗:“颯爽延清风,緑阴满庭户。”
清吴伟业《廿五日偕穆宛先孙浣心叶子闻允文游石公山盘龙石梁寂光归云诸胜》诗:“断涧吟枫柟,颯爽侵毛髮。”
矫健强劲的样子。
飒sà(1)(形)形容风、雨声:秋风~~。(2)(形)〈书〉衰落;衰老。
爽读音:shuǎng[ shuǎng ]1. 明朗,清亮:爽目。
2. 轻松,利落:清爽。凉爽。爽口。
3. 痛快,率(
)直:爽朗。爽快。爽利。豪爽。直爽。4. 差失,违背:爽信。爽约(失约)。毫厘不爽。屡试不爽。
5. 干脆,索性:爽性。
6. 舒服:爽心。爽意。爽适。身体不爽。