xiāo jì
xiāo guān
xiāo píng
xiāo hào
xiāo sēn
xiāo qiáng
xiāo dàn
xiāo sà
xiāo liáng
xiāo rán
xiāo sēn
xiāo lǜ
xiāo fǔ
xiāo sì
xiāo liáo
xiāo xiāng
xiāo ài
xiāo yù
xiāo xiāo
xiāo huō
xiāo sōu
xiāo láng
xiāo zhāi
xiāo tiáo
xiāo hé
xiāo shāo
xiāo chē
xiāo sāo
xiāo liáo
xiāo cuì
xiāo shū
xiāo guāng
xiāo xián
xiāo sè
xiāo qì
xiāo shà
xiāo sǎ
xiāo cáo
xiāo màn
xiāo sè
xiāo dàn
xiāo shuǎng
xiāo suǒ
xiāo shā
xiāo chén
xiāo shì
xiāo liáng
xiāo liáo
liáng shuǎng
jìng shuǎng
nì shuǎng
jùn shuǎng
qiú shuǎng
kuài shuǎng
kǎi shuǎng
jùn shuǎng
zhí shuǎng
hé shuǎng
sēn shuǎng
qiàn shuǎng
mài shuǎng
gān shuǎng
lǎng shuǎng
hóng shuǎng
jiàn shuǎng
jīn shuǎng
cuì shuǎng
hù shuǎng
chà shuǎng
gāo shuǎng
hóng shuǎng
hún shuǎng
xiù shuǎng
sǒng shuǎng
sēn shuǎng
kāng shuǎng
tòu shuǎng
tián shuǎng
háo shuǎng
qíng shuǎng
jùn shuǎng
chōng shuǎng
chàng shuǎng
sù shuǎng
xié shuǎng
sà shuǎng
xíng shuǎng
gān shuǎng
shū shuǎng
huá shuǎng
míng shuǎng
gēng shuǎng
jīng shuǎng
duān shuǎng
kàng shuǎng
chí shuǎng
qún shuǎng
ráo shuǎng
kǎi shuǎng
guāi shuǎng
qīng shuǎng
sà shuǎng
sǎ shuǎng
nèn shuǎng
wéi shuǎng
líng shuǎng
zhēn shuǎng
xuān shuǎng
áng shuǎng
kǒu shuǎng
lì shuǎng
liàng shuǎng
kāng shuǎng
qiū shuǎng
mèi shuǎng
chéng shuǎng
jùn shuǎng
lì shuǎng
liáng shuǎng
qīng shuǎng
yú shuǎng
qún shuǎng
kuàng shuǎng
kuān shuǎng
hū shuǎng
jiǎo shuǎng
bù shuǎng
sù shuǎng
xiāo shuǎng
qī shuǎng
xiāo shuǎng
⒈ 清净闲适。
引唐雍陶《和刘补阙秋园寓兴》之四:“人来多爱此,萧爽似仙家。”
金元好问《少林》诗:“云林入清深,禪房坐萧爽。”
清汪懋麟《早过南坞》诗:“东华满尘垢,萧爽是城西。”
⒉ 凉爽;凄清。
引宋陆游《感秋》诗:“秋堂露气清,萧爽入毛骨。”
元刘祁《游西山记》:“见白云数缕出东山,延布南岭上,状如飞龙蜿蜒,山中露气萧爽。”
明李东阳《谢谢方石惠石棋子》诗:“空堂无人石枰响,病骨先秋觉萧爽。”
⒊ 萧洒自然。
引宋周密《图画碑帖续钞》:“伯时为米芾作《山阴图》,精神萧爽,令人顾接不暇。”
清吴骞《拜经楼诗话》卷一:“诗极萧爽,或传吕纯阳所作。”
⒋ 犹萧飒。风吹树木的声音。
引三国魏阮籍《首阳山赋》:“树丛茂以倾倚兮,纷萧爽而扬音。”
萧xiāo(1)(形)萧索;萧条:~瑟|~然。(2)姓。
爽读音:shuǎng[ shuǎng ]1. 明朗,清亮:爽目。
2. 轻松,利落:清爽。凉爽。爽口。
3. 痛快,率(
)直:爽朗。爽快。爽利。豪爽。直爽。4. 差失,违背:爽信。爽约(失约)。毫厘不爽。屡试不爽。
5. 干脆,索性:爽性。
6. 舒服:爽心。爽意。爽适。身体不爽。