jùn shuǎng
jùn shēng
jùn chū
jùn xiá
jùn mài
jùn yàn
jùn gōng
jùn yǐng
jùn jié
jùn dé
jùn xiù
jùn yì
jùn xióng
jùn mào
jùn yuǎn
jùn yì
jùn wàng
jùn sú
jùn máo
jùn cái
jùn cái
jùn yì
jùn lìng
jùn liáng
jùn bá
jùn jié
jùn fā
jùn qì
jùn lǎng
jùn jié
jùn xián
jùn wěi
jùn shí
gān shuǎng
qiū shuǎng
hū shuǎng
xié shuǎng
guāi shuǎng
liàng shuǎng
qíng shuǎng
áng shuǎng
lì shuǎng
sǎ shuǎng
qīng shuǎng
jùn shuǎng
kāng shuǎng
sù shuǎng
sēn shuǎng
jùn shuǎng
kǎi shuǎng
tòu shuǎng
chōng shuǎng
kàng shuǎng
liáng shuǎng
hóng shuǎng
zhēn shuǎng
bù shuǎng
duān shuǎng
háo shuǎng
jīng shuǎng
mài shuǎng
jìng shuǎng
xuān shuǎng
lǎng shuǎng
qī shuǎng
chéng shuǎng
kuān shuǎng
jiǎo shuǎng
ráo shuǎng
hóng shuǎng
líng shuǎng
qún shuǎng
sù shuǎng
qiàn shuǎng
jiàn shuǎng
kuàng shuǎng
mèi shuǎng
hé shuǎng
míng shuǎng
sǒng shuǎng
hún shuǎng
hù shuǎng
huá shuǎng
sēn shuǎng
chà shuǎng
jùn shuǎng
kǎi shuǎng
jīn shuǎng
kāng shuǎng
gāo shuǎng
qīng shuǎng
zhí shuǎng
xiāo shuǎng
liáng shuǎng
tián shuǎng
xíng shuǎng
qún shuǎng
lì shuǎng
shū shuǎng
chí shuǎng
nèn shuǎng
xiù shuǎng
nì shuǎng
xiāo shuǎng
kuài shuǎng
yú shuǎng
chàng shuǎng
jùn shuǎng
wéi shuǎng
kǒu shuǎng
gēng shuǎng
sà shuǎng
sà shuǎng
gān shuǎng
qiú shuǎng
cuì shuǎng
俊爽jùnshuǎng
(1) 英俊豪爽;人品高超,性格豪爽
[.好工具]例风姿俊爽例少而俊爽英smart and expansive⒈ 才华出众,性格豪爽。
引南朝宋刘义庆《世说新语·方正》:“武子儁爽,恐不可屈。”
南朝宋刘义庆《世说新语·赏誉》:“济虽儁爽,自视缺然。”
《北史·薛辩传》:“辩幼而儁爽,俶儻多大略,由是豪杰多归慕之。”
《新五代史·杂传·霍彦威》:“少遭兵乱, 梁将霍存掠得之,爱其儁爽,养以为子。”
俊美爽朗。
古同“俊”。
爽读音:shuǎng[ shuǎng ]1. 明朗,清亮:爽目。
2. 轻松,利落:清爽。凉爽。爽口。
3. 痛快,率(
)直:爽朗。爽快。爽利。豪爽。直爽。4. 差失,违背:爽信。爽约(失约)。毫厘不爽。屡试不爽。
5. 干脆,索性:爽性。
6. 舒服:爽心。爽意。爽适。身体不爽。