sù jiāng
sù jìng
sù yōng
sù duì
sù jǐng
sù lì
sù sù
sù chàng
sù hán
sù jì
sù chún
sù yà
sù fú
sù chàng
sù jiǎn
sù jiè
sù qín
sù gōng
sù qǐ
sù ràng
sù bù
sù jìng
sù shěng
sù qián
sù zhěng
sù lì
sù dàn
sù chù
sù è
sù mài
sù zhèng
sù jī
sù fù
sù mào
sù qí
sù qì
sù chéng
sù yōng
sù ài
sù lè
sù mù
sù jūn
sù jīng
sù shèn
sù kuò
sù shuāng
sù qīng
sù kè
sù jìn
sù róng
sù zhèn
sù zhuāng
sù shuǎng
sù cǐ
sù sēn
sù dàn
sù jià
sù liè
sù mù
sù fēng
sù duì
sù jié
sù yōng
sù xiè
sù yán
sù lì
sù wù
sù qǐ
sù jǐn
sù shèn
sù zuò
sù chéng
sù rú
sù rán
sù jìng
sù fèng
sù shā
sù tīng
sù jiān
háo shuǎng
qíng shuǎng
qiú shuǎng
hū shuǎng
jiǎo shuǎng
guāi shuǎng
mài shuǎng
sù shuǎng
kuài shuǎng
qīng shuǎng
hé shuǎng
zhí shuǎng
xíng shuǎng
chéng shuǎng
duān shuǎng
hóng shuǎng
jùn shuǎng
lǎng shuǎng
hún shuǎng
yú shuǎng
shū shuǎng
sù shuǎng
liàng shuǎng
míng shuǎng
ráo shuǎng
kàng shuǎng
kuān shuǎng
nèn shuǎng
jìng shuǎng
gān shuǎng
kāng shuǎng
xiāo shuǎng
hóng shuǎng
chōng shuǎng
sēn shuǎng
xiù shuǎng
chàng shuǎng
qīng shuǎng
sǎ shuǎng
kǒu shuǎng
zhēn shuǎng
liáng shuǎng
lì shuǎng
lì shuǎng
sēn shuǎng
qiàn shuǎng
jùn shuǎng
mèi shuǎng
qún shuǎng
huá shuǎng
liáng shuǎng
tián shuǎng
jiàn shuǎng
xiāo shuǎng
kāng shuǎng
kǎi shuǎng
áng shuǎng
sà shuǎng
kǎi shuǎng
xuān shuǎng
xié shuǎng
chà shuǎng
gāo shuǎng
jīn shuǎng
nì shuǎng
bù shuǎng
wéi shuǎng
sǒng shuǎng
sà shuǎng
jùn shuǎng
tòu shuǎng
jīng shuǎng
jùn shuǎng
gān shuǎng
gēng shuǎng
chí shuǎng
hù shuǎng
qún shuǎng
cuì shuǎng
qiū shuǎng
kuàng shuǎng
qī shuǎng
líng shuǎng
⒈ 良马名。 北魏郦道元《水经注·涢水》引作“肃霜”。
引《左传·定公三年》:“唐成公如楚,有两肃爽马, 子常欲之。”
杜预注:“肃爽,骏马名。”
孔颖达疏:“爽或作霜。 贾逵云:‘色如霜紈。’ 马融説:‘肃爽,鴈也。其羽如练,高首而脩颈,马似之,天下稀有。’”
⒉ 本用以形容秋天景色,犹言天高气爽。亦借以形容其他事物和人的性格。
引唐张宣明《山行见孤松成咏》:“孤松鬱山椒,肃爽凌清霄。”
宋苏舜钦《夏热昼寝感咏》:“贤路自肃爽,朝政不復浑。”
明张凤翼《红拂记·天开良佐》:“靖闻大王肃爽凝威,嵯峨擅德,是以立像清庙,作镇金方。”
清昭槤《啸亭杂录·西苑门习射》:“己巳秋,天气肃爽,上乃习射门侧,发二十矢,中者十九。”
古代的一种骏马。《左传.定公三年》:「唐成公如楚,有两肃爽马。」也作「骕骦」。
肃sù(1)(形)本义:恭敬。(2)(形)严肃:~静|~穆。(3)(形)肃清:~反|~奸。(4)(形)萎缩:~杀。
爽读音:shuǎng[ shuǎng ]1. 明朗,清亮:爽目。
2. 轻松,利落:清爽。凉爽。爽口。
3. 痛快,率(
)直:爽朗。爽快。爽利。豪爽。直爽。4. 差失,违背:爽信。爽约(失约)。毫厘不爽。屡试不爽。
5. 干脆,索性:爽性。
6. 舒服:爽心。爽意。爽适。身体不爽。