jìng pāi
jìng fā
jìng wù
jìng xiāo
jìng fèn
jìng dá
jìng bìng
jìng cāi
jìng shuǎng
jìng yàn
jìng yōu
jìng tóu
jìng mài
jìng xīn
jìng qiú
jìng quàn
jìng còu
jìng yǒng
jìng jì
jìng jīn
jìng jìng
jìng sài
jìng zhú
jìng dù
jìng xuǎn
jìng shèng
jìng dù
jìng xiù
jìng jìn
jìng zhēng
jìng chí
jìng mín
jìng zào
jìng xiāng
jìng lǎng
jìng mǎi
jìng biāo
jìng chǎn
jìng zǒu
jìng jǐn
cuì shuǎng
gēng shuǎng
xiù shuǎng
jùn shuǎng
qiū shuǎng
nèn shuǎng
chí shuǎng
kuān shuǎng
bù shuǎng
sǒng shuǎng
zhí shuǎng
chéng shuǎng
hé shuǎng
qī shuǎng
hū shuǎng
sù shuǎng
qīng shuǎng
duān shuǎng
tián shuǎng
jīng shuǎng
xiāo shuǎng
qiú shuǎng
liáng shuǎng
sù shuǎng
lì shuǎng
jiǎo shuǎng
liáng shuǎng
nì shuǎng
líng shuǎng
kàng shuǎng
huá shuǎng
kǒu shuǎng
gāo shuǎng
jìng shuǎng
jīn shuǎng
jùn shuǎng
qiàn shuǎng
kāng shuǎng
qīng shuǎng
tòu shuǎng
háo shuǎng
hù shuǎng
xié shuǎng
jùn shuǎng
lǎng shuǎng
qún shuǎng
chōng shuǎng
sǎ shuǎng
kuàng shuǎng
hóng shuǎng
gān shuǎng
jùn shuǎng
jiàn shuǎng
qíng shuǎng
míng shuǎng
kuài shuǎng
áng shuǎng
hún shuǎng
mèi shuǎng
qún shuǎng
chàng shuǎng
sēn shuǎng
sà shuǎng
mài shuǎng
shū shuǎng
gān shuǎng
xiāo shuǎng
xuān shuǎng
chà shuǎng
zhēn shuǎng
wéi shuǎng
hóng shuǎng
kāng shuǎng
kǎi shuǎng
lì shuǎng
sà shuǎng
guāi shuǎng
kǎi shuǎng
liàng shuǎng
sēn shuǎng
ráo shuǎng
yú shuǎng
xíng shuǎng
⒈ 精明强干。 《左传·昭公三年》:“齐公孙灶卒。
引司马灶见晏子曰:‘又丧子雅矣。’ 晏子曰:‘惜也, 子旗不免,殆哉! 姜族弱矣,而嬀将始昌。二惠竞爽,犹可,又弱一个焉, 姜其危哉!’”
林尧叟注:“子雅、子尾皆齐惠公之孙。竞,彊也;爽,明也。言子雅、子尾二惠彊明,犹可以为国。”
清钱谦益《嘉定金氏寿宴序》:“室有晤言之妇;家有竞爽之子。”
⒉ 媲美;争胜。
引南朝梁任昉《<王文宪集>序》:“虽张曹争论於汉朝, 荀挚竞爽於晋世,无以仰模渊旨,取则后昆。”
南朝陈徐陵《<玉台新咏>序》:“金星与婺女争华,麝月共嫦娥竞爽。”
明方孝孺《又上蜀府启》:“而松筠题清白轩诗及芝兰公题温泉之作,皆佳丽有奇气,可谓竞爽也。”
清钱谦益《<历朝应制诗>序》:“延陵两吴君以弘文硕学,竞爽词林。”
相互争强、争胜,力求表现。
竞jìng(1)(动)竞争;竞赛:~走|~技。(2)(动)〈书〉强劲:南风不~。
爽读音:shuǎng[ shuǎng ]1. 明朗,清亮:爽目。
2. 轻松,利落:清爽。凉爽。爽口。
3. 痛快,率(
)直:爽朗。爽快。爽利。豪爽。直爽。4. 差失,违背:爽信。爽约(失约)。毫厘不爽。屡试不爽。
5. 干脆,索性:爽性。
6. 舒服:爽心。爽意。爽适。身体不爽。