shuō sǐ
shuō qín
shuō yǐn
shuō kāi
shuō míng
shuō huāng
shuō jiàn
shuō zuǐ
shuō shù
shuō jià
shuō jiè
shuō lǐ
shuō líng
shuō jiǎng
shuō xiào
shuō kuò
shuō kuáng
shuō shá
shuō cuò
shuō fǎ
shuō zhī
shuō chéng
shuō tóu
shuō cí
shuō huà
shuō shuǎ
shuō niàn
shuō huà
shuō hǎo
shuō kè
shuō jiào
shuō sòng
shuō tán
shuō zé
shuō fú
shuō diào
shuō kou
shuō gǔ
shuō cān
shuō lè
shuō tiān
shuō táo
shuō fàn
shuō qǐ
shuō lùn
shuō chàng
shuō shì
shuō cí
shuō xǐ
shuō běn
shuō yán
shuō shé
shuō jiě
shuō yǔ
shuō he
shuō chēng
shuō nèi
shuō bù
shuō bái
shuō qīn
shuō huái
shuō shū
shuō jiē
shuō shān
shuō zhòng
shuō jiàn
shuō piào
shuō pò
shuō dòu
shuō yù
shuō shì
shuō xiàng
shuō kōng
shuō méi
shuō jiā
shuō jì
shuō de
shuō bǐng
shuō wén
shuō chè
shuō xiào
shuō hé
shuō tiē
shuō shì
shuō yì
shuō yù
shuō biǎo
shuō jīng
shuō lì
shuō mèng
shuō tīng
shuō dào
shuō táo
shuō qíng
shuō fā
shuō huǎng
shuō fēi
shuō kuā
⒈ 说大话。
引元郑廷玉《看钱奴》第一折:“这人没钱时无些话,纔的有,便説夸。”
1. 用话来表达意思:说话。说明。演说。解说。
2. 介绍:说合(a.从中介绍;b.商议;c.说和。“合”均读轻声)。说媒。
3. 言论,主张:学说。著书立说。
4. 责备:数说。
5. 文体的一种,如韩愈的《师说》。
夸读音:kuā,kuà[ kuā ]1. 说大话,自吹:夸口。夸张。夸耀。夸嘴(夸口)。浮夸。夸夸其谈。
2. 用话奖励,赞扬:夸赞。夸许。
3. 奢侈:“贵而不为夸”。