shuō biǎo
shuō lǐ
shuō míng
shuō jì
shuō yù
shuō hé
shuō cí
shuō kāi
shuō shì
shuō jiàn
shuō pò
shuō shì
shuō sǐ
shuō bǐng
shuō xǐ
shuō niàn
shuō sòng
shuō dòu
shuō tán
shuō de
shuō chàng
shuō huà
shuō yán
shuō jiě
shuō yù
shuō kuáng
shuō nèi
shuō huái
shuō fǎ
shuō shù
shuō huà
shuō tiān
shuō jīng
shuō shá
shuō xiào
shuō hǎo
shuō lì
shuō huǎng
shuō jiē
shuō qíng
shuō dào
shuō fú
shuō fēi
shuō táo
shuō fā
shuō shū
shuō diào
shuō cuò
shuō zhòng
shuō yǔ
shuō jià
shuō mèng
shuō yǐn
shuō jiè
shuō kou
shuō huāng
shuō shé
shuō cí
shuō tiē
shuō zé
shuō kè
shuō qǐ
shuō jiàn
shuō he
shuō tóu
shuō gǔ
shuō zuǐ
shuō qín
shuō bái
shuō xiào
shuō kuò
shuō chēng
shuō qīn
shuō jiào
shuō fàn
shuō zhī
shuō xiàng
shuō líng
shuō méi
shuō chéng
shuō kōng
shuō lè
shuō shān
shuō shì
shuō tīng
shuō shuǎ
shuō yì
shuō kuā
shuō chè
shuō běn
shuō piào
shuō jiā
shuō wén
shuō cān
shuō táo
shuō lùn
shuō bù
shuō jiǎng
chuán yù
qiáo yù
jiàn yù
jiā yù
gào yù
wèi yù
bǎo yù
dǎo yù
shàng yù
zhū yù
jiǎng yù
shuō yù
shěn yù
zhū yù
jūn yù
diàn yù
zhāi yù
jiǎng yù
jiě yù
qǔ yù
pì yù
yǔ yù
fǔ yù
bāo yù
gào yù
kǒu yù
zhūn yù
jiè yù
bù yù
shǒu yù
jiào yù
bǎng yù
cún yù
xuān yù
yǐn yù
huì yù
jiè yù
fēng yù
xiǎo yù
tuō yù
shì yù
hǒu yù
yòu yù
biàn yù
lái yù
fěng yù
bān yù
chén yù
chì yù
lùn yù
zhāo yù
jì yù
chǒng yù
juān yù
miǎn yù
kāi yù
xǔ yù
xùn yù
quàn yù
mì yù
nǐ yù
zhào yù
bǎng yù
wèi yù
⒈ 劝说晓喻。
引《资治通鉴·唐太宗贞观四年》:“突厥既亡, 营州都督薛万淑遣契丹酋长贪没折説諭东北诸夷, 奚、霫、室韦等十餘部皆内附。”
《资治通鉴·唐太宗贞观四年》:“及俭徙胜州都督,州司奏思结将叛,詔俭往察之。 俭单骑入其部落説諭,徙之代州,即以俭检校代州都督, 思结卒无叛者。”
⒉ 喜悦愉快。
引《汉书·杜邺传》:“将军宜承顺圣意,加异往时,每事凡议,必与及之,指为诚发,出於将军,则孰敢不説諭?”
颜师古注:“言此之意指皆出忠诚,彼必和悦,无忧乖异也。説读曰悦。”
1. 用话来表达意思:说话。说明。演说。解说。
2. 介绍:说合(a.从中介绍;b.商议;c.说和。“合”均读轻声)。说媒。
3. 言论,主张:学说。著书立说。
4. 责备:数说。
5. 文体的一种,如韩愈的《师说》。
谕读音:yù谕yù(动)告诉;吩咐(旧时用于上级对下级或长辈对晚辈)。〈古〉又同‘喻’:~知|面~|上~。