chén jié
chén wù
chén ní
chén xiè
chén xiǎng
chén jiè
chén jiān
chén zhú
chén jì
chén wū
chén piāo
chén dú
chén sī
chén sù
chén huàn
chén yāng
chén mèng
chén tóu
chén sè
chén lǎn
chén mí
chén huà
chén bào
chén bǐ
chén shā
chén fèi
chén lòu
chén yù
chén jīn
chén qiān
chén kū
chén zhì
chén hùn
chén miǎo
chén lǜ
chén rǒng
chén huī
chén zī
chén diàn
chén kè
chén pú
chén mái
chén yì
chén zhé
chén bǐ
chén ān
chén rǎng
chén dú
chén mào
chén qū
chén jī
chén huái
chén jī
chén zá
chén huán
chén kè
chén nì
chén wēi
chén fēn
chén qiú
chén mèi
chén fán
chén méi
chén kě
chén diǎn
chén chuáng
chén tǔ
chén hūn
chén yán
chén lǚ
chén xiāng
chén gū
chén tuì
chén biān
chén chù
chén niàn
chén xià
chén ài
chén xiǎng
chén wěi
chén qíng
chén tà
chén wài
chén pǐn
chén fǔ
chén fán
chén yán
chén míng
chén wán
chén dòng
chén zhǎng
chén jiè
chén miàn
chén xiāo
chén xí
chén huì
chén yuán
chén xiāo
chén zhuó
chén mò
chén yīn
chén āi
chén lèi
chén yì
chén fú
chén tú
chén gēn
chén lù
chén láo
chén suǒ
chén jī
chén yīng
chén yì
chén tiǎn
chén wù
chén yǔ
chén dù
chén měi
chén biǎo
chén xīn
chén biāo
chén róng
chén zhàng
chén jìng
chén sú
chén fēng
chén fán
chén mái
chén wàng
chén huán
chén yān
chén lù
chén wǎng
chén shì
chén tīng
chén qì
chén yì
chén shā
chén guǐ
chén chuáng
chén juān
chén shì
chén yǎng
chén yùn
chén hǎi
chén gòu
chén hún
chén bèn
chén lóng
chén chén
chén zǐ
chén wù
chén fèn
chén fēn
chén zèng
chén méng
chén bàng
chén xiàng
chén bǐ
chén xuān
chén shì
chén gēng
chén shì
⒈ 灰尘,尘土。
引《续资治通鉴·宋神宗元丰四年》:“在班殿直刘归仁率众南奔,相继而溃。入塞者三万人,尘坌四起,居人骇散。”
明谢肇淛《五杂俎·天部一》:“一日,天大风,晦冥良久,既霽,於尘坌中得一好女子。”
清黄宗羲《永乐寺碑记》:“污邪市井,未尝择地,尘坌满室,但供邨妇里老之游息。”
⒉ 尘俗;世俗之人。
引唐吕岩《七言》诗之四:“药就功成身羽化,更抛尘坌出凡流。”
宋苏舜钦《和邻几登緐台塔》诗:“迥然尘坌隔,顿觉襟抱舒。”
明宋濂《兰隐亭记》:“华卿性清脩,不与尘坌交,并皦皦然屹立物外。”
⒊ 比喻卑下的处境或微贱之物。
引明徐霖《绣襦记·厌习风尘》:“老身李大妈是也,本係剑南人氏,不幸夫主早亡,失身尘坌,流寓长安。”
明屠隆《昙花记·辞家访道》:“烟姿霞韵,也应知生来往因,把金章紫綬看尘坌。”
尘chén(1)(名)尘土;附在器物上或飞扬着的细土:除~器|一~不染。(2)(名)尘世:红~|~俗。
坌读音:bèn坌bèn(1)(动)〈方〉翻(土);刨:~地。 (2)(动)用细末撒在物体上面。 (3)(动)聚。(4)(名)〈书〉尘埃:尘~|微~。(5)(名)〈书〉粗劣。