chén biǎo
chén yīn
chén xīn
chén wù
chén jiè
chén méi
chén qū
chén yuán
chén dù
chén diǎn
chén mèng
chén lóng
chén yān
chén jì
chén yǔ
chén diàn
chén yīng
chén yì
chén bèn
chén jiān
chén miǎo
chén wǎng
chén méng
chén tú
chén wū
chén wàng
chén jīn
chén wēi
chén jī
chén kè
chén ní
chén chuáng
chén tīng
chén fán
chén fán
chén fán
chén zèng
chén jié
chén suǒ
chén jìng
chén wěi
chén huán
chén sè
chén zhuó
chén tǔ
chén shā
chén zhú
chén dú
chén xiāo
chén xuān
chén shì
chén qiān
chén gū
chén sī
chén xià
chén mái
chén huán
chén qì
chén dòng
chén lù
chén huì
chén bǐ
chén xí
chén tà
chén yì
chén fēng
chén niàn
chén lǎn
chén zī
chén chù
chén gòu
chén lù
chén zhàng
chén láo
chén shì
chén lǜ
chén kè
chén xiè
chén bào
chén fǔ
chén wán
chén bǐ
chén miàn
chén zhǎng
chén wù
chén míng
chén mèi
chén āi
chén huī
chén zhì
chén zhé
chén xiǎng
chén róng
chén tiǎn
chén biān
chén lèi
chén yán
chén fēn
chén ān
chén huàn
chén shì
chén fēn
chén shā
chén shì
chén jī
chén hǎi
chén yì
chén bǐ
chén ài
chén gēng
chén zǐ
chén chuáng
chén fèi
chén mí
chén biāo
chén rǒng
chén yù
chén mào
chén bàng
chén kě
chén qíng
chén yāng
chén fú
chén guǐ
chén kū
chén wài
chén fèn
chén sù
chén huái
chén jiè
chén qiú
chén wù
chén gēn
chén yùn
chén juān
chén tóu
chén xiāo
chén huà
chén mò
chén mái
chén yǎng
chén rǎng
chén hūn
chén yán
chén yì
chén hùn
chén nì
chén pú
chén měi
chén pǐn
chén hún
chén tuì
chén lǚ
chén jī
chén xiàng
chén xiǎng
chén sú
chén chén
chén piāo
chén xiāng
chén lòu
chén zá
chén dú
shì fēn
jì fēn
xiāo fēn
líng fēn
míng fēn
xiáng fēn
dí fēn
luán fēn
chén fēn
xiāo fēn
gòu fēn
jī fēn
cuò fēn
xiāo fēn
yuān fēn
jiàng fēn
jìn fēn
yú fēn
yù fēn
qīng fēn
biān fēn
yāo fēn
zéi fēn
qì fēn
wàng fēn
yě fēn
wù fēn
xiāng fēn
zhàng fēn
shuāng fēn
hǎi fēn
kòu fēn
liú fēn
hán fēn
yí fēn
sàng fēn
shěn fēn
jìng fēn
shèn fēn
xīng fēn
liáng fēn
mó fēn
dú fēn
āi fēn
hūn fēn
zhòng fēn
hú fēn
mí fēn
guó fēn
yán fēn
chǔ fēn
yāo fēn
nì fēn
yūn fēn
yān fēn
⒈ 犹言灰尘烟雾。
引晋葛洪《抱朴子·畅玄》:“弃赫奕之朝华,避僨车之险略;吟啸苍崖之间,而万物化为尘氛。”
《续资治通鉴·宋高宗建炎三年》:“是日也,尘氛蔽日, 金人初不测其多寡,遂相拒踰日。”
清魏源《圣武记》卷四:“贼果至, 德令於众曰:‘望其尘氛,虽不过千,然皆亡命必死之贼。’”
⒉ 尘俗的气氛。
引唐牟融《题孙君山亭》诗:“长年乐道远尘氛,静筑藏修学隐论。”
明唐顺之《寿张通政》诗:“蚤躭玄寂谢尘氛,隐身犹嫌名可闻。”
姚莹《论诗绝句》之六:“游仙诗思絶尘氛,服石餐霞气軼羣。”
⒊ 犹言凡俗之貌。
引《初刻拍案惊奇》卷二十:“脂粉不施,有天然姿格;梳妆略试,无半点尘氛。”