chén zhǎng
chén jiān
chén chuáng
chén lèi
chén kè
chén huán
chén méi
chén gū
chén fǔ
chén shì
chén qiú
chén wài
chén sè
chén gēn
chén yùn
chén rǒng
chén yān
chén zī
chén qíng
chén zhuó
chén bǐ
chén xiàng
chén hún
chén diǎn
chén fèi
chén biān
chén yì
chén niàn
chén mào
chén piāo
chén xiāo
chén wěi
chén xiǎng
chén kū
chén jī
chén lù
chén láo
chén mái
chén huàn
chén qiān
chén fán
chén guǐ
chén tóu
chén huái
chén jìng
chén méng
chén wù
chén āi
chén sī
chén xiè
chén mèi
chén sú
chén qì
chén nì
chén shā
chén tīng
chén miàn
chén xiāng
chén bèn
chén míng
chén lù
chén fēn
chén měi
chén xí
chén huà
chén huán
chén kè
chén wū
chén zhú
chén wēi
chén dú
chén tuì
chén shì
chén mái
chén wán
chén mèng
chén pǐn
chén hǎi
chén gòu
chén qū
chén ài
chén jiè
chén sù
chén rǎng
chén xuān
chén tiǎn
chén zhàng
chén tú
chén dòng
chén ān
chén zhé
chén chuáng
chén yīng
chén jié
chén pú
chén jī
chén wǎng
chén lòu
chén yuán
chén yán
chén kě
chén yǎng
chén miǎo
chén biāo
chén fēn
chén jīn
chén diàn
chén mí
chén hūn
chén biǎo
chén yì
chén gēng
chén yù
chén bào
chén yāng
chén zá
chén róng
chén hùn
chén huì
chén fán
chén tà
chén shì
chén wàng
chén lǚ
chén bǐ
chén wù
chén fán
chén bǐ
chén yǔ
chén zǐ
chén xiāo
chén jiè
chén dú
chén xiǎng
chén zèng
chén yán
chén huī
chén xià
chén xīn
chén tǔ
chén lǎn
chén fēng
chén zhì
chén jī
chén jì
chén juān
chén shā
chén chù
chén yīn
chén yì
chén yì
chén chén
chén lǜ
chén suǒ
chén lóng
chén fèn
chén bàng
chén dù
chén ní
chén mò
chén wù
chén fú
chén shì
wú gòu
yín gòu
qīng gòu
sān gòu
cī gòu
tóu gòu
lǚ gòu
ěr gòu
fēn gòu
hán gòu
miàn gòu
zǐ gòu
ní gòu
méng gòu
chāo tū
jī gòu
yóu gòu
guā gòu
chén gòu
sù gòu
qī gòu
wū gòu
ruǎn gòu
chén gòu
jiě gòu
qín gòu
xīn gòu
zì gòu
huī gòu
rěn gòu
xiá gòu
shuǐ gòu
huì gòu
lí gòu
xiāo gòu
péng gòu
nì gòu
zuì gòu
kǒu gòu
tān gòu
yá gòu
jié gòu
xiān gòu
āi gòu
wū gòu
chǐ gòu
hàn gòu
bā gòu
尘垢chéngòu
(1) 尘埃和污垢,比喻细微不足道的事物,也指[.好工具]尘世
例游乎尘垢之外英dirt and dust⒈ 灰尘和污垢。
引《国语·晋语二》:“亡人之所怀挟缨纕,以望之尘垢者。”
韦昭注:“言尘垢不敢当盛也。”
唐柳宗元《马室女雷五葬志》:“家贫,岁不易衣,而天姿洁清脩严,恒若簪珠璣,衣紈縠,寥然不易为尘垢杂。”
曹禺《雷雨》第一幕:“他的衣服很舒展地贴在身上,整洁,没有一些尘垢。”
⒉ 犹世俗。
引《庄子·齐物论》:“无谓有谓,有谓无谓,而游乎尘垢之外。”
明王廷相《<近海集>序》:“其蓬莱、方丈、扶桑 、灵槎、瑶草、羽人之属,虽非真有,亦足以寄兴於超旷。凡以使我忘夫弃斥之琐尾而乐於尘垢之外者,非兹乎哉?”
章炳麟《原学》:“冀脱离尘垢,死而宴乐其魂魄。”
⒊ 比喻微末卑污的事物。
引《淮南子·俶真训》:“以利害为尘垢,以死生为昼夜。”
高诱注:“尘垢,喻轻也。”
三国魏嵇康《答难养生论》:“盖将以名位为赘瘤,资财为尘垢也。”
清刘大櫆《<郭昆甫时文>序》:“有临大节不夺之心,而后其见於言者,辉光洁白,而不受世俗尘垢之污。”
⒋ 犹污染;污损。
引汉庄忌《哀时命》:“务光自投於深渊兮,不获世之尘垢。”
唐韦应物《答令狐侍郎》诗:“白玉虽尘垢,拂拭还光辉。”
宋苏轼《与温公书》:“虽高风伟度,非此细故所能尘垢。然某思之,不啻芒背尔。”
⒌ 佛教谓烦恼。
引宋苏轼《小篆<般若心经>赞》:“举足动念皆尘垢,而以俄倾作禪律。”
尘土污垢。
尘chén(1)(名)尘土;附在器物上或飞扬着的细土:除~器|一~不染。(2)(名)尘世:红~|~俗。
垢读音:gòu1.污秽;肮脏:蓬头~面。
2.脏东西:油~。牙~。泥~。
3.耻辱:含~忍辱。