chán dù
chán zèn
chán shū
chán dài
chán bǐng
chán náo
chán jì
chán cí
chán jì
chán huò
chán chén
chán xiōng
chán chǎn
chán dǐ
chán è
chán shuò
chán sù
chán xì
chán gòu
chán xián
chán lù
chán jǔ
chán niè
chán mèi
chán zéi
chán zī
chán mào
chán nǚ
chán bì
chán gǔ
chán kè
chán sǒu
chán jiān
chán tè
chán zhā
chán yǒu
chán xìng
chán jǐ
chán hài
chán yàn
chán lù
chán shuò
chán tú
chán nù
chán qiǎo
chán zǐ
chán yǔ
chán jí
chán jī
chán gòu
chán shā
chán dú
chán jí
chán wàng
chán zhú
chán fěi
chán jiá
chán wǎng
chán shé
chán hěn
chán nìng
chán jī
chán shuō
chán wū
chán bō
chán yán
chán shù
chán cī
chán yíng
chán èr
chán xì
chán bàng
chán kǒu
chán dǐng
chán jī
chán chún
chán yú
chán duǎn
chán nì
chán jiàn
chán fū
chán kè
chán xié
chán xiǎn
chán qiè
chán rén
chán èr
chán xiàn
chán dù
chán móu
chán qī
chán jì
chán huǐ
chán chún
chán huì
chán bì
jiǎn xié
guān xié
wài xié
xī xié
wú xié
qí xié
fēn xié
cì xié
mò yé
rù xié
wū xié
nìng xié
xiá xié
niè yé
zhōng xié
jī xié
bā xié
chù xié
zhū xié
mó xié
jiān xié
chán xié
bì xié
xián xié
chǎn xié
xiá xié
shèng xié
qù xié
jí xié
wén xié
juān xié
bī xié
guī xié
qū xié
xū xié
kuāng xié
hé xié
mò xié
péng xié
qīng xié
qū xié
pì xié
sān xié
èr xié
xū xié
jiàn xié
huái xié
kè xié
yě xié
qīng xié
jiāo xié
shí xié
qì xié
xiè xié
nì xié
chǐ xié
huí xié
wēn xié
jié xié
qiān xié
qiān xié
hàn xié
shèng xié
qū xié
xiān xié
guǐ xié
chóng xié
qī xié
láng yá
hēi xié
bì xié
zhòng xié
bó xié
pō xié
guāi xié
xiōng xié
qǔ xié
yín xié
hūn xié
bì xié
pí xié
fēng xié
谗邪chánxié
(1) 谗言邪说
例惧谗邪则思正身以黜恶。——唐·魏征《谏太宗十思疏》英calumny and fallacy⒈ 谗佞奸邪的人。
引汉董仲舒《春秋繁露·五行相胜》:“火者,司马也。司马为谗,反言易辞以譖愬人,内离骨肉之亲,外疏忠臣,贤圣旋亡,谗邪日昌, 鲁上大夫季孙是也。”
唐黄滔《代郑郎中上兴道郑相启》:“扇浇薄为淳风,激谗邪归直道。”
明屠隆《綵毫记·妻子哭别》:“恨临岐,那谗邪把忠良禁持。”
谗chán(动)说别人坏话:~言|~害。
邪读音:xié,yé[ xié ]
1. 不正当,不正派:邪恶(è)。邪念。邪说。
2. 中医指引起疾病的环境因素:寒邪。风邪。
3. 迷信的人指鬼神给予的灾祸:中(zhòng)邪。
4. 妖异怪诞:邪魔。邪术。
5. 古同“斜”。
[ yé ]
1. 古同“耶”,疑问词。