chán zǐ
chán sǒu
chán shé
chán náo
chán nǚ
chán dài
chán fěi
chán fū
chán huò
chán è
chán mào
chán dù
chán cī
chán bō
chán bàng
chán jí
chán cí
chán tú
chán zhā
chán bì
chán jí
chán yán
chán kè
chán chén
chán hěn
chán bǐng
chán gǔ
chán èr
chán jiàn
chán jī
chán tè
chán xiōng
chán lù
chán dú
chán niè
chán shuò
chán shā
chán yàn
chán xì
chán shuò
chán huì
chán kǒu
chán móu
chán wǎng
chán chún
chán zī
chán dǐ
chán qiè
chán shū
chán hài
chán dǐng
chán wàng
chán nì
chán xiàn
chán xié
chán shù
chán sù
chán kè
chán wū
chán nìng
chán qī
chán duǎn
chán yíng
chán zèn
chán yú
chán èr
chán jī
chán xián
chán yǒu
chán mèi
chán xì
chán zhú
chán qiǎo
chán shuō
chán gòu
chán xìng
chán rén
chán nù
chán jǔ
chán xiǎn
chán zéi
chán jì
chán jì
chán chǎn
chán jǐ
chán dù
chán jiá
chán jiān
chán yǔ
chán gòu
chán bì
chán chún
chán huǐ
chán jì
chán lù
chán jī
róu nìng
tōu nìng
tǐ nìng
zhū nìng
quán nìng
jì nìng
bì nìng
xiǎo nìng
shà nìng
jiǎo nìng
shàn nìng
huí nìng
piǎn nìng
guǐ nìng
rén nìng
bù nìng
tiāo nìng
yú nìng
wū nìng
yōu nìng
qiǎo nìng
jiān nìng
piān nìng
gǔ nìng
biàn nìng
xìng nìng
fán nìng
bǐ nìng
sì nìng
zhǐ nìng
xiān nìng
gé nìng
xiǎn nìng
kuài nìng
qióng nìng
wū nìng
bēi nìng
tān nìng
sān nìng
zhōu nìng
chǎn nìng
wǔ nìng
xié nìng
zhōng nìng
chán nìng
chán nìng
kuáng nìng
谗佞chánnìng
(1) 说.人坏话与用花言巧语谄媚
英slanders and ingratiates⒈ 谗邪奸佞之人。
引《晏子春秋·谏上八》:“景公信用谗佞,赏无功,罚不辜。”
《七国春秋平话》卷中:“汝放逐贤良,听信谗佞,不理朝纲,淫乱声色。”
《清史稿·克勤郡王岳托传》:“请上擢直臣,近忠良,絶谗佞,行黜陟之典,使诸臣知激劝。”
⒉ 谗邪奸佞之言。
引《敦煌曲·普劝四众依教修行·黄昏戍一》:“百般谗佞耳边来,冤恨且为含容取。”
⒊ 谗邪奸佞。
引明李贽《四书评·孟子·梁惠王下》:“説得谗佞之人直是这样无权。”
清龙启瑞《答罗生书》:“谗佞贪浊之徒,屏而去之,此僕之所能。”
说人坏话及以花言巧言巴结他人的人。