chán qiǎo
chán dù
chán è
chán nìng
chán yǔ
chán chǎn
chán shā
chán shuò
chán jǔ
chán bàng
chán huì
chán èr
chán yǒu
chán lù
chán jì
chán mào
chán lù
chán tú
chán dú
chán zhú
chán hài
chán yán
chán fěi
chán nù
chán chún
chán qī
chán kè
chán fū
chán wū
chán xiǎn
chán wàng
chán xì
chán jǐ
chán chún
chán shuō
chán móu
chán hěn
chán yú
chán mèi
chán dù
chán bì
chán shū
chán jī
chán sǒu
chán gòu
chán xié
chán bō
chán jī
chán xiōng
chán dǐ
chán qiè
chán shuò
chán zéi
chán zǐ
chán xiàn
chán kǒu
chán náo
chán zhā
chán nì
chán duǎn
chán gǔ
chán gòu
chán huǐ
chán xìng
chán jiān
chán yàn
chán jì
chán dài
chán sù
chán nǚ
chán xián
chán chén
chán bì
chán kè
chán shù
chán zī
chán jí
chán cī
chán shé
chán xì
chán niè
chán yíng
chán huò
chán zèn
chán dǐng
chán bǐng
chán jiá
chán rén
chán jiàn
chán jī
chán cí
chán wǎng
chán èr
chán jì
chán jí
chán tè
谗谄chánchǎn
(1) 说他人坏话以巴结奉承别人
英backbite;slander(2) 说他人坏话以巴结奉承别人的人
例屈平疾王听之不聪,谗谄之蔽明也。——《史记·屈原贾生列传》英slanderer⒈ 谗毁和谄谀。
引《礼记·儒行》:“适弗逢世,上弗援,下弗推,谗諂之民,有比党而危之者,身何危也,而志不可夺也。”
唐韩愈《陪杜侍御游湘西两寺独宿有题一首因献杨常侍》诗:“椒兰争妬忌, 絳灌共谗諂。”
郭沫若《屈原》第二幕:“[ 楚怀王 ]你说别人都是谗谄奸佞,只有你一个人是忠心耿耿,我都可以容恕你。”
⒉ 好谗谮谄谀之人。
引《楚辞·天问》:“何恶辅弼,谗諂是服?”
王逸注:“言紂憎辅弼,不用忠直之言而事用諂谗之人。”
明高濂《玉簪记·奏策》:“殿陛除谗諂,畿甸轻科敛。”
鲁迅《坟·摩罗诗力说》:“﹝康拉德﹞比见细人蔽明,谗諂害聪,凡人营营,多猜忌中伤之性,则渐冷淡。”
用谗言逢迎取悦他人。