biān cǎo
biān zhé
biān shēng
biān zhàng
biān zhuó
biān dèng
biān chuí
biān bì
biān zhe
biān shāo
biān bì
biān biāo
biān bào
biān lì
biān pū
biān dū
biān dí
biān niú
biān chì
biān mǐ
biān chī
biān bèi
biān jiàn
biān hén
biān pào
biān sǔn
biān cè
biān mào
biān shā
biān chǔ
biān mù
biān dǎ
biān tǒng
biān shí
biān sī
biān chǐ
biān niǔ
biān shào
biān jié
biān yǐng
biān dèng
biān qū
biān fá
biān xíng
biān máo
biān shāo
biān tà
biān shī
biān chuí
biān shāo
biān tuō
biān pǐ
biān dēng
biān gǔ
biān jiǎn
biān chūn
biān jiā
biān chuí
biān lè
biān miàn
biān yuē
biān shāo
biān zi
biān chì
biān xíng
biān jǐng
biān fù
biān bǎn
biān pú
biān jiǎn
biān pǔ
biān zé
biān gàng
biān jiǎn
biān jī
biān pèi
biān xuè
biān xuē
biān zhuā
biān hū
biān fǔ
⒈ 鞭子。
引汉刘向《列女传·楚老莱妻》:“可食以酒肉者,可随以鞭捶;可授以官禄者,可随以鈇鉞。”
⒉ 鞭打。
引《太平广记》卷四二七引唐张读《宣室志·李徵》:“忽被疾发狂,鞭捶僕者。僕者不胜其苦。”
宋张齐贤《洛阳搢绅旧闻记·宋太师彦筠奉佛》:“然性安忍,所幸婢妾有小过,鞭捶备至。”
明陈继儒《珍珠船》卷四:“顾总为县尹,数被鞭捶。”
鞭biān(1)(名)鞭子;赶牲口的用具:皮~。(2)(名)古代的一种兵器;用铁做成;有节:钢~|竹节~。(3)(名)成串的爆竹:~炮。(4)(动)鞭打:~马。
捶读音:chuí捶chuí(动)敲打:~背|~门。