biān zé
biān bǎn
biān jié
biān hū
biān fǔ
biān shā
biān zi
biān chī
biān mù
biān gàng
biān chǐ
biān xíng
biān jiàn
biān chì
biān miàn
biān bào
biān dēng
biān yuē
biān chuí
biān shāo
biān mào
biān bèi
biān pú
biān zhuā
biān xíng
biān chǔ
biān shī
biān zhe
biān bì
biān jiā
biān tǒng
biān shí
biān pū
biān dèng
biān jǐng
biān bì
biān xuē
biān pèi
biān lì
biān dí
biān jiǎn
biān shāo
biān dèng
biān shāo
biān gǔ
biān biāo
biān cè
biān jiǎn
biān hén
biān fá
biān zhé
biān shēng
biān pǐ
biān niǔ
biān pǔ
biān mǐ
biān niú
biān máo
biān qū
biān fù
biān xuè
biān jiǎn
biān zhuó
biān chūn
biān sǔn
biān yǐng
biān dū
biān zhàng
biān shào
biān jī
biān tuō
biān chuí
biān chuí
biān dǎ
biān chì
biān pào
biān shāo
biān lè
biān cǎo
biān tà
biān sī
⒈ 鞭子末端的软性细长物,常以皮条或丝为之。亦借指鞭子。鞘,一本作“梢”。
引《太平御览》卷三五九引南朝宋刘义庆《幽明录》:“﹝韩咎﹞还营下马,觉鞭重,见有緑锦囊,中有短卷书,著鞭鞘,皆不知所从来。”
唐韩偓《重游曲江》诗:“惆悵引人还到夜,鞭鞘风冷柳烟轻。”
宋周邦彦《满庭芳·忆钱塘》词:“花扑鞭鞘,风吹衫袖,马蹄初趁新装。”
鞭biān(1)(名)鞭子;赶牲口的用具:皮~。(2)(名)古代的一种兵器;用铁做成;有节:钢~|竹节~。(3)(名)成串的爆竹:~炮。(4)(动)鞭打:~马。
鞘读音:qiào,shāo[ shāo ]1. 拴在鞭子末端的细皮条:鞭鞘。