biān mù
biān yǐng
biān shāo
biān hén
biān zi
biān qū
biān cè
biān shào
biān chī
biān shāo
biān chuí
biān zhé
biān shēng
biān shí
biān tuō
biān dí
biān chuí
biān dǎ
biān zhuā
biān lì
biān pū
biān xíng
biān chǔ
biān chūn
biān chǐ
biān yuē
biān zé
biān xíng
biān xuē
biān zhe
biān jiǎn
biān tà
biān niǔ
biān pú
biān fù
biān tǒng
biān mǐ
biān gàng
biān gǔ
biān dèng
biān jiàn
biān bèi
biān miàn
biān dū
biān jié
biān shāo
biān dèng
biān jiā
biān dēng
biān pèi
biān zhuó
biān mào
biān lè
biān jī
biān shī
biān jiǎn
biān shā
biān pǔ
biān bì
biān máo
biān xuè
biān chì
biān cǎo
biān fǔ
biān hū
biān sī
biān bǎn
biān fá
biān sǔn
biān niú
biān pǐ
biān jǐng
biān zhàng
biān bào
biān chì
biān jiǎn
biān bì
biān biāo
biān shāo
biān pào
biān chuí
yú hū
cì hū
huān hū
diǎn hū
jiào hū
shēng hū
huān hū
zhǐ hū
cǎn hū
hē hū
jiē hū
rè hū
zào hū
chuī hū
huān hū
huān hū
gāo hū
wū hū
xiāo hū
fèn hū
huān hū
jiào hū
zhā hu
jí hū
zhā hū
hān hū
shān hū
yāo hū
dǎ hū
yāo hū
jiào hū
xiào hū
xià hū
qiǎng hū
dùn hū
xī hū
chēng hu
háo hū
wū hū
chì hū
jí hū
sì hū
míng hū
hān hū
jīng hū
yù hū
hài hū
lú hū
téng hū
níng hū
kuáng hū
wèi hū
shēn hū
biān hū
zhào hū
zì hū
gē hū
mù hū
gōu hū
wà hū
zhǒng hū
xiāo hū
yāo hū
hào hū
è hū
yīng hū
zhāo hu
zhà hū
yī hū
sōng hū
chuǎn hū
tí hū
bēn hū
chàng hū
chě hū
lí hū
cháng hū
chàng hū
zhà hū
zhà hū
zhuī hū
háo hū
tí hū
diǎn hū
bēn hū
xuān hū
kuáng hū
léi hū
⒈ 古代官员赴朝会时,武士执鞭呼叫示威戒警以驱赶行人。
引《周礼·秋官·朝士》:“帅其属而以鞭呼,趋且辟。”
郑玄注:“趋朝辟行人,执鞭以威之。”
孙诒让正义:“呼以戒警,趋者巡行,皆执鞭为之。”
鞭biān(1)(名)鞭子;赶牲口的用具:皮~。(2)(名)古代的一种兵器;用铁做成;有节:钢~|竹节~。(3)(名)成串的爆竹:~炮。(4)(动)鞭打:~马。
呼读音:hū呼hū(1)(动)生物体把体内的气体排出体外(跟‘吸’相对):~吸|~出一口气。(2)(动)大声喊:~声|欢~|~口号|大声疾~。(3)(动)叫;叫人来:直~其名|一~百诺|~之即来;挥之即去。(4)(Hū)姓。(5)象声词:北风~~地吹。