cóng yǐ
cóng tú
cóng yuàn
cóng jì
cóng mù
cóng kān
cóng páng
cóng è
cóng jù
cóng zǎn
cóng jù
cóng yàn
cóng jiān
cóng còu
cóng fán
cóng wèi
cóng suǒ
cóng tái
cóng shǒu
cóng jiàn
cóng wěi
cóng cuì
cóng shū
cóng máo
cóng zhǒng
cóng huì
cóng fán
cóng yù
cóng shī
cóng jīng
cóng yún
cóng cuì
cóng xì
cóng shēng
cóng zī
cóng cuò
cóng huì
cóng zàng
cóng xiǎo
cóng zhàn
cóng zú
cóng jí
cóng bǎo
cóng zá
cóng lán
cóng guàn
cóng yì
cóng jù
cóng zhì
cóng kǎo
cóng pián
cóng yù
cóng rán
cóng shè
cóng bēi
cóng xiāo
cóng zhòng
cóng cuǒ
cóng mì
cóng tán
cóng shān
cóng cán
cóng wěi
cóng zhí
cóng huáng
cóng yōng
cóng cóng
cóng báo
cóng mǎng
cóng tà
cóng fāng
cóng mào
cóng chén
cóng shè
cóng cí
cóng lín
cóng miù
cóng huǒ
cóng kè
cóng jí
cóng rǒng
cóng qiǎo
cóng cù
cóng wù
cóng dǎo
cóng wú
cóng xiǎo
cóng róu
cóng tiē
cóng bó
cóng bào
cóng ruì
⒈ 形容人或物聚集的样子。
引五代齐己《闻落叶》诗:“来年未离此,还见碧丛丛。”
清龚自珍《京师悦生堂刻石》:“若夫草莽市井之人,丛丛而蝨蝨,不出於黄炎,其先未尝有得姓受氏之荣也。”