cóng tái
cóng pián
cóng shǒu
cóng zá
cóng yún
cóng shè
cóng wú
cóng lán
cóng còu
cóng wěi
cóng xì
cóng jīng
cóng xiǎo
cóng miù
cóng rǒng
cóng xiǎo
cóng cí
cóng kǎo
cóng suǒ
cóng fāng
cóng zhì
cóng bào
cóng kān
cóng cuì
cóng zú
cóng zhòng
cóng cù
cóng bǎo
cóng lín
cóng zǎn
cóng páng
cóng cuò
cóng tán
cóng yù
cóng chén
cóng jiān
cóng zhí
cóng kè
cóng è
cóng zhàn
cóng mù
cóng huǒ
cóng shè
cóng bó
cóng jí
cóng róu
cóng yù
cóng yōng
cóng cóng
cóng shū
cóng qiǎo
cóng jiàn
cóng zàng
cóng bēi
cóng yuàn
cóng jù
cóng cuì
cóng mào
cóng wěi
cóng cuǒ
cóng yì
cóng yǐ
cóng jù
cóng yàn
cóng jí
cóng huáng
cóng shī
cóng wèi
cóng tà
cóng tú
cóng shān
cóng xiāo
cóng mì
cóng jì
cóng zhǒng
cóng dǎo
cóng zī
cóng jù
cóng huì
cóng máo
cóng fán
cóng cán
cóng shēng
cóng huì
cóng tiē
cóng rán
cóng ruì
cóng fán
cóng mǎng
cóng báo
cóng wù
cóng guàn
cóng zá
xuān zá
jiáo zá
jī zá
zuǒ zá
jiàn zá
qiān zá
cuàn zá
róu zá
fán zá
chén zá
pián zá
fán zá
tà zá
dǎ zá
jiā zá
guǐ zá
qín zá
rǒng zá
qīn zá
cū zá
bó zá
méng zá
yáo zá
yóu zá
rù zá
wú zá
jiàn zá
huì zá
xián zá
chǒu zá
chuǎn zá
líng zá
luàn zá
rǎo zá
líng zá
kā zá
cān zá
lā zá
líng zá
suì zá
huì zá
lín zá
náo zá
máng zá
chān zá
fù zá
hūn zá
jiāo zá
bǐ zá
nào zá
páng zá
hùn zá
rǒng zá
zhēn zá
rì zá
jiū zá
fēn zá
cóng zá
guāi zá
āi zá
méng zá
liú zá
xiáo zá
chàn zá
yáo zá
xí zá
máng zá
chuǎn zá
fēn zá
kuǎn zá
hún zá
líng zá
chóu zá
gǔn zá
fén zá
bó zá
cuò zá
róu zá
cáo zá
zǎn zá
bù zá
cī zá
é zá
máng zá
jiǎo zá
fú zá
hùn zá
hé zá
kē zá
shèn zá
chān zá
lún zá
犹攒聚。
杂乱,混杂。
⒈ 犹攒聚。
引汉马融《长笛赋》:“详观夫曲胤之繁会丛杂,何其富也。”
南朝梁刘勰《文心雕龙·总术》:“数逢其极,机入其巧,则义味腾跃而生,辞气丛杂而至。”
⒉ 杂乱,混杂。
引唐韩愈《进撰平淮西碑文表》:“至於臣者,自知最为浅陋,顾贪恩待,趋以就事,丛杂乖戾,律吕失次。”
宋吕本中《紫微杂说》:“后世儒者注解纷然,同异丛杂。”
清曾国藩《圣哲画像记》:“往者吾读班固《艺文志》及马氏《经籍考》,见其所列书目丛杂猥多,作者姓氏,至於不可胜数,或昭昭如日月,或湮没而无闻。”
繁多而杂乱。
丛cóng(1)(动)聚集:林木~生。(2)(名)泛指聚集在一起的人或东西:草~。(3)姓。
杂读音:zá杂zá(1)(形)多种多样的;混杂的。(2)(动)混合在一起;搀杂。