cóng cù
cóng huǒ
cóng tú
cóng jiàn
cóng qiǎo
cóng kè
cóng shè
cóng yōng
cóng zhòng
cóng lán
cóng ruì
cóng fāng
cóng zhí
cóng róu
cóng shū
cóng fán
cóng zhì
cóng xì
cóng shī
cóng wù
cóng tà
cóng tiē
cóng huì
cóng bó
cóng jí
cóng miù
cóng cuò
cóng xiǎo
cóng yù
cóng zú
cóng rǒng
cóng kǎo
cóng cí
cóng shǒu
cóng shān
cóng cuǒ
cóng fán
cóng wèi
cóng zá
cóng suǒ
cóng chén
cóng páng
cóng pián
cóng jù
cóng mǎng
cóng máo
cóng yàn
cóng jù
cóng huì
cóng wěi
cóng wú
cóng cán
cóng cuì
cóng zǎn
cóng yì
cóng zhǒng
cóng shēng
cóng bǎo
cóng xiǎo
cóng zhàn
cóng dǎo
cóng jù
cóng yù
cóng jiān
cóng rán
cóng jí
cóng yuàn
cóng cuì
cóng zī
cóng bào
cóng yún
cóng tán
cóng cóng
cóng jì
cóng guàn
cóng xiāo
cóng zàng
cóng wěi
cóng mì
cóng bēi
cóng mù
cóng kān
cóng è
cóng huáng
cóng lín
cóng tái
cóng mào
cóng jīng
cóng shè
cóng yǐ
cóng báo
cóng còu
yǎo wèi
bīn wèi
biāo wèi
sēn wèi
làn wèi
zǎn wèi
fú wèi
duì wèi
bào wèi
zǎo wèi
wēi wèi
qiān wèi
huì wèi
yī wèi
yàn wèi
chōng wèi
cén wèi
bǐng wèi
píng wèi
shàn wèi
huàn wèi
xiù wèi
càn wèi
yù wèi
àn wèi
jùn wèi
xióng wèi
qiàn wèi
wěng wèi
lán wèi
bīn wèi
ān wèi
cóng wèi
ān wèi
diāo wèi
fán wèi
fēng wèi
yìng wèi
cōng wèi
⒈ 茂密;茂密之处,借指栖息之所。
引《南史·王藻传》:“伏愿天慈照察,特赐蠲停,使燕雀微群,得保丛蔚,蠢物怜生,自己弥篤。”
清陈田《明诗纪事丙籤·李东阳》:“至於西涯,则今之积水潭无疑。潭即水关,在诸河极西,林木丛蔚,水石清幽。”
朱自清《中国歌谣·歌谣的起源与发展》:“岩高三十丈,林木丛蔚。”
⒉ 形容丰富多采。
引姚华《论文后编·目录中》:“於是李杜歌行, 元白唱和,序事丛蔚,万物雄伟,小者十餘韵,大者百餘,皆用赋为诗, 汉人所未有。”
丛cóng(1)(动)聚集:林木~生。(2)(名)泛指聚集在一起的人或东西:草~。(3)姓。
蔚读音:wèi,yù[ wèi ]1.茂盛;盛大:~然成风。
2.有文采的:云蒸霞~。