fàn guī
fàn zhèng
fàn xìn
fàn hán
fàn fēng
fàn jiē
fàn jiào
fàn sè
fàn nán
fàn qū
fàn lì
fàn xīn
fàn cuò
fàn biān
fàn wǔ
fàn yè
fàn kēi
fàn jiàng
fàn zhèng
fàn diào
fàn liè
fàn gàn
fàn jiàn
fàn mén
fàn fǎ
fàn xián
fàn sāi
fàn huàn
fàn zhòng
fàn zuì
fàn shǔ
fàn huì
fàn bá
fàn yí
fàn mào
fàn mìng
fàn yóu
fàn guān
fàn jiè
fàn wēi
fàn què
fàn hài
fàn yì
fàn shǎ
fàn chù
fàn wēi
fàn jìng
fàn fá
fàn bì
fàn chù
fàn zhuō
fàn jiàn
fàn chóu
fàn nì
fàn jì
fàn shǒu
fàn shé
fàn lěi
fàn èr
fàn juàn
fàn nù
fàn duì
fàn shēng
fàn jiān
fàn guǎ
fàn lì
fàn dòu
fàn tǔ
fàn zhāi
fàn liè
fàn guī
fàn lì
fàn bào
fàn xiǎng
fàn wéi
fàn chù
fàn zāng
fàn hún
fàn kē
fàn fēn
fàn suì
fàn jiān
fàn xiāo
fàn yán
fàn jiè
fàn shāng
fàn àn
fàn tóu
fàn xìng
fàn shùn
fàn shì
fàn dǎo
fàn mǎo
fàn shang
fàn yán
fàn jiē
fàn lǜ
fàn kùn
fàn è
fàn nán
fàn luàn
fàn rén
fàn sī
fàn wǔ
fàn wéi
fàn chǐ
fàn wěi
fàn kè
fàn jìn
fàn kòu
fàn chuáng
fàn zhì
fàn zuǐ
fàn lín
fàn bìng
fàn kuáng
犹.贪赃。
⒈ 犹贪赃。
引《宋书·刘湛传》:“﹝湛﹞为人刚严用法,姦吏犯赃百钱以上,皆杀之,自下莫不震肃。”
唐吴兢《贞观政要·政体》:“在京流外有犯赃者,皆遣执奏,随其所犯,置以重法。”
《清史稿·世祖纪二》:“丁卯,定犯赃例,满十两者流席北,应杖责者不准折赎。”
犯fàn(1)(动)违反;抵触:~法。(2)(动)侵犯:击退来~敌人。(3)(动)发作、发生:~病。(4)(名)指犯罪的人:战~。
赃读音:zāng赃zāng(名)通过不正当的途径获得的财物:贼~|分~|官~|物~|~款。