fàn kòu
fàn lì
fàn zuì
fàn mìng
fàn zhèng
fàn kē
fàn bá
fàn wǔ
fàn chuáng
fàn jiào
fàn cuò
fàn hài
fàn kuáng
fàn liè
fàn jìn
fàn tóu
fàn gàn
fàn shǎ
fàn liè
fàn fēn
fàn xìn
fàn rén
fàn wēi
fàn mén
fàn jiàng
fàn shang
fàn wéi
fàn huàn
fàn guān
fàn chù
fàn què
fàn yí
fàn shé
fàn guī
fàn jiè
fàn àn
fàn zhuō
fàn nù
fàn bìng
fàn jiān
fàn chǐ
fàn mào
fàn huì
fàn sī
fàn xīn
fàn mǎo
fàn suì
fàn lěi
fàn bì
fàn fēng
fàn zhì
fàn sāi
fàn chù
fàn luàn
fàn chóu
fàn lǜ
fàn qū
fàn nì
fàn zhòng
fàn sè
fàn diào
fàn shùn
fàn lín
fàn jì
fàn duì
fàn shāng
fàn dòu
fàn juàn
fàn zhèng
fàn wēi
fàn hún
fàn xián
fàn shēng
fàn lì
fàn xiǎng
fàn tǔ
fàn jiān
fàn yì
fàn wǔ
fàn xiāo
fàn nán
fàn jiàn
fàn xìng
fàn jìng
fàn èr
fàn jiē
fàn jiàn
fàn yán
fàn è
fàn wéi
fàn biān
fàn wěi
fàn kè
fàn fǎ
fàn chù
fàn kēi
fàn guǎ
fàn nán
fàn fá
fàn jiē
fàn kùn
fàn hán
fàn zhāi
fàn guī
fàn jiè
fàn zāng
fàn zuǐ
fàn dǎo
fàn yán
fàn bào
fàn lì
fàn shì
fàn yè
fàn shǒu
fàn yóu
fàn shǔ
pì huì
yuè huì
tái huì
qǔ huì
lián huì
nì huì
gōng huì
shèng huì
yì huì
cán huì
miào huì
fàn huì
sī huì
kōng huì
wú huì
yóu huì
piān huì
xiǎo huì
bì huì
yí huì
guó huì
xiōng huì
chù huì
guān huì
jì huì
bāo huì
míng huì
fǎ huì
wèn huì
dǐ huì
mì huì
chēng huì
bù huì
shān huì
yǐn huì
zhèng huì
yǒu huì
dà huì
jù huì
shí huì
yǎn huì
hù huì
gé huì
chì huì
jiā huì
nèi huì
fèng huì
tián huì
犯讳fànhuì
(1) 旧时指不避尊亲或上级的名讳
英speak blantly(2) 触犯忌讳或应.该避讳的东西
英violate a taboo;offend sb.'s sensitivity⒈ 触犯尊长的名讳。 《南史·王亮传》:“时有晋陵令沉巑之性粗疏,好犯亮讳, 亮不堪,遂启代之。
引巑之怏怏,乃造坐云:‘下官以犯讳被代,未知明府讳。’”
《北史·杜弼传》:“相府法曹辛子炎諮事云‘取署’, 子炎读‘署’为‘树’, 神武怒其犯讳,杖之於前。”
明李贽《又答京友书》:“然称其名则以为犯讳,故长者咸讳其名而称字。”
⒉ 触犯忌讳。
引唐刘知几《史通·直书》:“韦昭仗正於吴朝, 崔浩犯讳於魏国。”
鲁迅《书信集·致赵家璧》:“内容因多系已经发表过,所以当不至于犯讳。”
罗广斌杨益言《红岩》第一章:“这种奇特景象似乎并不犯讳,居然不像燃放爆竹和烟火那样,被官方明令禁止。”
不避尊长的名讳。
犯fàn(1)(动)违反;抵触:~法。(2)(动)侵犯:击退来~敌人。(3)(动)发作、发生:~病。(4)(名)指犯罪的人:战~。
讳读音:huì讳huì(1)(动)因有所顾忌而不敢说或不愿说;忌讳:隐~|直言不~。(2)(名)忌讳的事情:犯了他的~了。(3)(名)旧时指死去的帝王或尊长的名字。