汉风


汉风的组词


汉分

hàn fèn

汉竹

hàn zhú

汉法

hàn fǎ

汉皇

hàn huáng

汉土

hàn tǔ

汉军

hàn jūn

汉皓

hàn hào

汉调

hàn diào

汉典

hàn diǎn

汉武

hàn wǔ

汉思

hàn sī

汉葱

hàn cōng

汉统

hàn tǒng

汉僧

hàn sēng

汉京

hàn jīng

汉仗

hàn zhàng

汉阴

hàn yīn

汉恩

hàn ēn

汉庭

hàn tíng

汉篆

hàn zhuàn

汉史

hàn shǐ

汉都

hàn dū

汉牍

hàn dú

汉律

hàn lǜ

汉江

hàn jiāng

汉子

hàn zi

汉缺

hàn quē

汉仪

hàn yí

汉誓

hàn shì

汉厫

hàn áo

汉拜

hàn bài

汉廒

hàn áo

汉学

hàn xué

汉津

hàn jīn

汉区

hàn qū

汉帜

hàn zhì

汉儿

hàn ér

汉胪

hàn lú

汉地

hàn dì

汉节

hàn jié

汉礼

hàn lǐ

汉王

hàn wáng

汉碑

hàn bēi

汉佩

hàn pèi

汉简

hàn jiǎn

汉籍

hàn jí

汉傅

hàn fù

汉策

hàn cè

汉姓

hàn xìng

汉隶

hàn lì

汉皐

hàn gāo

汉旅

hàn lǚ

汉中

hàn zhōng

汉阁

hàn gé

汉水

hàn shuǐ

汉畤

hàn zhì

汉室

hàn shì

汉主

hàn zhǔ

汉祖

hàn zǔ

汉口

hàn kǒu

汉制

hàn zhì

汉貂

hàn diāo

汉检

hàn jiǎn

汉爵

hàn jué

汉月

hàn yuè

汉印

hàn yìn

汉宫

hàn gōng

汉元

hàn yuán

汉高

hàn gāo

汉表

hàn biǎo

汉贰

hàn èr

汉音

hàn yīn

汉燕

hàn yàn

汉塞

hàn sài

汉氏

hàn shì

汉国

hàn guó

汉后

hàn hòu

汉陵

hàn líng

汉家

hàn jiā

汉沂

hàn yí

汉姬

hàn jī

汉浦

hàn pǔ

汉易

hàn yì

汉文

hàn wén

汉圣

hàn shèng

汉帝

hàn dì

汉民

hàn mín

汉语

hàn yǔ

汉臣

hàn chén

汉咏

hàn yǒng

汉族

hàn zú

汉皋

hàn gāo

汉光

hàn guāng

汉绪

hàn xù

汉方

hàn fāng

汉虏

hàn lǔ

汉鼎

hàn dǐng

汉鸡

hàn jī

汉注

hàn zhù

汉道

hàn dào

汉镜

hàn jìng

汉书

hàn shū

汉渚

hàn zhǔ

汉风

hàn fēng

汉祚

hàn zuò

汉官

hàn guān

汉关

hàn guān

汉赋

hàn fù

汉震

hàn zhèn

汉人

hàn rén

汉纲

hàn gāng

汉剑

hàn jiàn

汉壁

hàn bì

汉苗

hàn miáo

汉麻

hàn má

汉椒

hàn jiāo

汉刻

hàn kè

汉酺

hàn pú

汉将

hàn jiāng

汉剧

hàn jù

汉火

hàn huǒ

汉腊

hàn là

汉话

hàn huà

汉字

hàn zì

汉女

hàn nǚ


杨风

yáng fēng

通风

tōng fēng

偃风

yǎn fēng

梅风

méi fēng

别风

bié fēng

惊风

jīng fēng

上风

shàng fēng

颿风

fān fēng

斗风

dòu fēng

苹风

píng fēng

撒风

sā fēng

口风

kǒu fēng

党风

dǎng fēng

飞风

fēi fēng

还风

hái fēng

阴风

yīn fēng

吸风

xī fēng

撮风

cuō fēng

真风

zhēn fēng

雷风

léi fēng

盲风

máng fēng

廉风

lián fēng

幈风

píng fēng

会风

huì fēng

病风

bìng fēng

胡风

hú fēng

浇风

jiāo fēng

德风

dé fēng

儒风

rú fēng

徽风

huī fēng

斤风

jīn fēng

采风

cǎi fēng

狂风

kuáng fēng

西风

xī fēng

关风

guān fēng

香风

xiāng fēng

霾风

mái fēng

癞风

lài fēng

捽风

zuó fēng

神风

shén fēng

耳风

ěr feng

放风

fàng fēng

鼻风

bí fēng

随风

suí fēng

汉风

hàn fēng

蓼风

liǎo fēng

凄风

qī fēng

感风

gǎn fēng

探风

tàn fēng

祥风

xiáng fēng

尖风

jiān fēng

晓风

xiǎo fēng

翾风

xuān fēng

灵风

líng fēng

顺风

shùn fēng

大风

dà fēng

徂风

cú fēng

守风

shǒu fēng

背风

bèi fēng

腥风

xīng fēng

搐风

chù fēng

语风

yǔ fēng

飔风

sī fēng

乾风

qián fēng

沓风

tà fēng

黑风

hēi fēng

南风

nán fēng

蹑风

niè fēng

媮风

tōu fēng

急风

jí fēng

泠风

líng fēng

拜风

bài fēng

美风

měi fēng

愈风

yù fēng

柳风

liǔ fēng

迅风

xùn fēng

季风

jì fēng

相风

xiāng fēng

蜃风

shèn fēng

暖风

nuǎn fēng

仙风

xiān fēng

革风

gé fēng

反风

fǎn fēng

五风

wǔ fēng

鷐风

chén fēng

恺风

kǎi fēng

斜风

xié fēng

凭风

píng fēng

熛风

biāo fēng

谷风

gǔ fēng

遡风

sù fēng

邪风

xié fēng

丕风

pī fēng

溯风

sù fēng

巨风

jù fēng

英风

yīng fēng

刮风

guā fēng

沙风

shā fēng

煖风

nuǎn fēng

融风

róng fēng

巽风

xùn fēng

见风

jiàn fēng

椒风

jiāo fēng

箭风

jiàn fēng

望风

wàng fēng

流风

liú fēng

冷风

lěng fēng

化风

huà fēng

癜风

diàn fēng

争风

zhēng fēng

凌风

líng fēng

古风

gǔ fēng

心风

xīn fēng

湿风

shī fēng

临风

lín fēng

九风

jiǔ fēng

迎风

yíng fēng

凉风

liáng fēng

荡风

dàng fēng

洋风

yáng fēng

候风

hòu fēng

宣风

xuān fēng

起风

qǐ fēng

炼风

liàn fēng

正风

zhèng fēng

可风

kě fēng

软风

ruǎn fēng

倾风

qīng fēng

晞风

xī fēng

酸风

suān fēng

嘶风

sī fēng

门风

mén fēng

芳风

fāng fēng

筠风

yún fēng

麦风

mài fēng

贻风

yí fēng

陵风

líng fēng

周风

zhōu fēng

俊风

jùn fēng

劲风

jìng fēng

鞴风

bèi fēng

隙风

xì fēng

遭风

zāo fēng

岚风

lán fēng

弊风

bì fēng

威风

wēi fēng

屏风

píng fēng

摔风

shuāi fēng

露风

lòu fēng

祛风

qū fēng

淫风

yín fēng

严风

yán fēng

北风

běi fēng

啸风

xiào fēng

台风

tái fēng

鹏风

péng fēng

趣风

qù fēng

逆风

nì fēng

晨风

chén fēng

移风

yí fēng

朔风

shuò fēng

孽风

niè fēng

巡风

xún fēng

漏风

lòu fēng

看风

kàn fēng

协风

xié fēng

道风

dào fēng

趋风

qū fēng

作风

zuò fēng

重风

zhòng fēng

鍊风

liàn fēng

鸿风

hóng fēng

先风

xiān fēng

仁风

rén fēng

犯风

fàn fēng

男风

nán fēng

雄风

xióng fēng

游风

yóu fēng

诈风

zhà fēng

雅风

yǎ fēng

考风

kǎo fēng

噫风

yī fēng

抖风

dǒu fēng

赑风

bì fēng

刀风

dāo fēng

薰风

xūn fēng

景风

jǐng fēng

无风

wú fēng

当风

dāng fēng

驭风

yù fēng

轻风

qīng fēng

钦风

qīn fēng

瘫风

tān fēng

汤风

tāng fēng

嫩风

nèn fēng

节风

jié fēng

颓风

tuí fēng

醺风

xūn fēng

逞风

chěng fēng

祭风

jì fēng

刚风

gāng fēng

阆风

láng fēng

阊风

chāng fēng

跑风

pǎo fēng

观风

guān fēng

攒风

zǎn fēng

躲风

duǒ fēng

嘲风

cháo fēng

系风

xì fēng

扶风

fú fēng

摇风

yáo fēng

霉风

méi fēng

青风

qīng fēng

善风

shàn fēng

罡风

gāng fēng

国风

guó fēng

省风

shěng fēng

肝风

gān fēng

顶风

dǐng fēng

王风

wáng fēng

趁风

chèn fēng

乱风

luàn fēng

条风

tiáo fēng

终风

zhōng fēng

憎风

zēng fēng

驶风

shǐ fēng

颩风

biāo fēng

分风

fèn fēng

郑风

zhèng fēng

八风

bā fēng

飓风

jù fēng

众风

zhòng fēng

肠风

cháng fēng

泽风

zé fēng

隧风

suì fēng

餐风

cān fēng

雪风

xuě fēng

辉风

huī fēng

陆风

lù fēng

鹰风

yīng fēng

幽风

yōu fēng

偷风

tōu fēng

人风

rén fēng

杀风

shā fēng

雁风

yàn fēng

箕风

jī fēng

谈风

tán fēng

避风

bì fēng

偏风

piān fēng

厉风

lì fēng

凯风

kǎi fēng

祖风

zǔ fēng

暗风

àn fēng

积风

jī fēng

枯风

kū fēng

蕙风

huì fēng

韶风

sháo fēng

文风

wén fēng

讹风

é fēng

恶风

è fēng

邙风

máng fēng

菄风

dōng fēng

光风

guāng fēng

眇风

miǎo fēng

哀风

āi fēng

下风

xià fēng

定风

dìng fēng

透风

tòu fēng

同风

tóng fēng

酒风

jiǔ fēng

家风

jiā fēng

倒风

dào fēng

邠风

bīn fēng

幼风

yòu fēng

歌风

gē fēng

淩风

líng fēng

喉风

hóu fēng

土风

tǔ fēng

凶风

xiōng fēng

冻风

dòng fēng

疾风

jí fēng

海风

hǎi fēng

走风

zǒu fēng

油风

yóu fēng

贼风

zéi fēng

希风

xī fēng

从风

cóng fēng

装风

zhuāng fēng

贞风

zhēn fēng

迁风

qiān fēng

迟风

chí fēng

飂风

liù fēng

炎风

yán fēng

眼风

yǎn fēng

习风

xí fēng

民风

mín fēng

森风

sēn fēng

暴风

bào fēng

诗风

shī fēng

麻风

má fēng

上一组词:宫割
下一组词:老生

更多汉的组词

汉风的意思


词语解释:

1.汉代民歌。 2.汉代的威风。

引证解释:

⒈ 汉代民歌。

引南朝梁江淹《杂体诗》序:“夫楚謡汉风,既非一国。”

⒉ 汉代的威风。

引《文选·陆机<汉高祖功臣颂>》:“輶轩东践, 汉风载徂。”
张铣注:“言汉之威风则往矣。”

网络解释:

汉风 (河北省美术家协会副主席)

汉风,本名郝荣国,1957年生。国家一级美术师,河北省美术家协会副主席,中国美术家协会会员,河北省政协常委,河北师范大学客座教授,河北省人民政府文史馆特约研究员,河北省政协文史馆馆员。其国画作品和论文先后17次荣获中国美术家协会、中国广播电影电视部、中国新闻出版署、英国剑桥国际传记中心等机构授予的全国奖和国际奖。

汉风 (词语释义)

汉风,指汉族风格或汉代民歌。亦指汉代的威风,即汉代鼎盛时期中央朝廷在政治、军事上的强大与威风。亦是指具有汉族特色的风格的事物,比如歌舞衣服饰品等等。
更多风的组词

汉风详细解释


读音:hàn

汉hàn(1)(名)朝代;公元前206…公元220年;刘邦所建。参看〔西汉〕、〔东汉〕。(2)(名)后汉。(3)(名)元末农民起义领袖陈友谅所建的政权(1360…1363)。(4)(名)汉族:~人|~语。(5)(名)男子:老~|好~|英雄~|彪形大~。(6)(名)指银河:银~。

读音:fēng[ fēng ]

1. 空气流动的现象。气象学特指空气在水平方向的流动:风向。风速。风级。风险。风波(喻纠纷或乱子)。风雨如磐(a.指风雨不断,天色黑暗,给人以重压的感觉;b.喻社会黑暗或境地艰难)。风花雪月(喻堆砌词藻,内容贫乏的的诗文)。

2. 像风那样迅速、普遍的:风潮。风靡一时。风驰电掣。

3. 社会上长期形成的礼节、习俗:风气。风习。风物(某地特有的景物)。风尚(在一定时期中社会上流行的风气和习惯)。

4. 消息,传闻:风传(chuán )(传闻)。闻风而动。

5. 表现在外的景象、态度、举止:风景。风度。风格(a.气度,作风;b.文艺作品表现出的思想、艺术特色)。风骨(a.刚强的气概;b.诗文书画雄健有力的风格)。风致。风采(a.人美好的礼仪举止,亦作“丰采”;b.文采;c.旧时指某些官吏的刚正风格)。风骚(a.指举止轻佻,如“卖弄风风”,一般指妇女;b.中国的《诗经》和《楚辞》的并称)。

6. 指民歌、歌谣:国风(《诗经》中古代十五国的民歌)。采风。

7. 中医学指某些疾病:风瘫。风湿。

8. 姓。

组词网         Sitemap    Baidunews
ALL right @ 2025