汉苗


汉苗的组词


汉津

hàn jīn

汉碑

hàn bēi

汉礼

hàn lǐ

汉籍

hàn jí

汉震

hàn zhèn

汉鼎

hàn dǐng

汉水

hàn shuǐ

汉贰

hàn èr

汉国

hàn guó

汉女

hàn nǚ

汉简

hàn jiǎn

汉皐

hàn gāo

汉人

hàn rén

汉畤

hàn zhì

汉苗

hàn miáo

汉江

hàn jiāng

汉篆

hàn zhuàn

汉统

hàn tǒng

汉佩

hàn pèi

汉阴

hàn yīn

汉燕

hàn yàn

汉帜

hàn zhì

汉葱

hàn cōng

汉中

hàn zhōng

汉拜

hàn bài

汉祖

hàn zǔ

汉腊

hàn là

汉光

hàn guāng

汉皋

hàn gāo

汉将

hàn jiāng

汉民

hàn mín

汉仪

hàn yí

汉傅

hàn fù

汉分

hàn fèn

汉节

hàn jié

汉阁

hàn gé

汉思

hàn sī

汉月

hàn yuè

汉口

hàn kǒu

汉竹

hàn zhú

汉氏

hàn shì

汉厫

hàn áo

汉学

hàn xué

汉王

hàn wáng

汉宫

hàn gōng

汉关

hàn guān

汉京

hàn jīng

汉渚

hàn zhǔ

汉剑

hàn jiàn

汉纲

hàn gāng

汉风

hàn fēng

汉文

hàn wén

汉剧

hàn jù

汉家

hàn jiā

汉塞

hàn sài

汉官

hàn guān

汉镜

hàn jìng

汉检

hàn jiǎn

汉仗

hàn zhàng

汉廒

hàn áo

汉族

hàn zú

汉史

hàn shǐ

汉椒

hàn jiāo

汉易

hàn yì

汉后

hàn hòu

汉区

hàn qū

汉帝

hàn dì

汉话

hàn huà

汉室

hàn shì

汉高

hàn gāo

汉调

hàn diào

汉皇

hàn huáng

汉缺

hàn quē

汉酺

hàn pú

汉臣

hàn chén

汉胪

hàn lú

汉印

hàn yìn

汉儿

hàn ér

汉制

hàn zhì

汉都

hàn dū

汉僧

hàn sēng

汉典

hàn diǎn

汉鸡

hàn jī

汉麻

hàn má

汉恩

hàn ēn

汉方

hàn fāng

汉庭

hàn tíng

汉壁

hàn bì

汉土

hàn tǔ

汉爵

hàn jué

汉表

hàn biǎo

汉音

hàn yīn

汉祚

hàn zuò

汉陵

hàn líng

汉主

hàn zhǔ

汉字

hàn zì

汉武

hàn wǔ

汉刻

hàn kè

汉注

hàn zhù

汉绪

hàn xù

汉姬

hàn jī

汉元

hàn yuán

汉牍

hàn dú

汉道

hàn dào

汉军

hàn jūn

汉浦

hàn pǔ

汉书

hàn shū

汉咏

hàn yǒng

汉沂

hàn yí

汉策

hàn cè

汉隶

hàn lì

汉地

hàn dì

汉子

hàn zi

汉旅

hàn lǚ

汉姓

hàn xìng

汉虏

hàn lǔ

汉赋

hàn fù

汉圣

hàn shèng

汉皓

hàn hào

汉律

hàn lǜ

汉语

hàn yǔ

汉貂

hàn diāo

汉誓

hàn shì

汉法

hàn fǎ

汉火

hàn huǒ


新苗

xīn miáo

嘉苗

jiā miáo

矿苗

kuàng miáo

草苗

cǎo miáo

扶苗

fú miáo

遗苗

yí miáo

老苗

lǎo miáo

独苗

dú miáo

格苗

gé miáo

麦苗

mài miáo

遐苗

xiá miáo

金苗

jīn miáo

鼠苗

shǔ miáo

青苗

qīng miáo

揠苗

yà miáo

夏苗

xià miáo

玉苗

yù miáo

秋苗

qiū miáo

田苗

tián miáo

锄苗

chú miáo

疏苗

shū miáo

绿苗

lǜ miáo

蹲苗

dūn miáo

情苗

qíng miáo

稻苗

dào miáo

蒐苗

sōu miáo

锋苗

fēng miáo

露苗

lòu miáo

火苗

huǒ miáo

心苗

xīn miáo

花苗

huā miáo

疫苗

yì miáo

豆苗

dòu miáo

楚苗

chǔ miáo

闲苗

xián miáo

孽苗

niè miáo

痘苗

dòu miáo

树苗

shù miáo

昆苗

kūn miáo

保苗

bǎo miáo

定苗

dìng miáo

出苗

chū miáo

蛏苗

chēng miáo

灵苗

líng miáo

汉苗

hàn miáo

时苗

shí miáo

枯苗

kū miáo

愁苗

chóu miáo

禾苗

hé miáo

场苗

chǎng miáo

间苗

jiàn miáo

大苗

dà miáo

三苗

sān miáo

宝苗

bǎo miáo

黎苗

lí miáo

枝苗

zhī miáo

条苗

tiáo miáo

山苗

shān miáo

蒜苗

suàn miáo

薅苗

hāo miáo

根苗

gēn miáo

括苗

kuò miáo

果苗

guǒ miáo

猪苗

zhū miáo

菌苗

jūn miáo

余苗

yú miáo

魚苗

yú miáo

鼻苗

bí miáo

村苗

cūn miáo

烟苗

yān miáo

补苗

bǔ miáo

育苗

yù miáo

灯苗

dēng miáo

有苗

yǒu miáo

黍苗

shǔ miáo

箭苗

jiàn miáo

壯苗

zhuàng miáo

养苗

yǎng miáo

狆苗

zhòng miáo

云苗

yún miáo

祸苗

huò miáo

幼苗

yòu miáo

全苗

quán miáo

荻苗

dí miáo

壮苗

zhuàng miáo

上一组词:根苗
下一组词:禾苗

更多汉的组词

汉苗的意思


词语解释:

汉和帝时有嘉苗一茎九穗,时人以为祥瑞。

引证解释:

⒈ 汉和帝时有嘉苗一茎九穗,时人以为祥瑞。

引南朝梁简文帝《谢敕赉长生米启》:“尧禾五尺,未足称珍; 汉苗九穗,方斯非拟。”

网络解释:

汉苗

“汉苗”属苗族的一个支系,苗语的“汉苗”自称是“蒙洒或蒙厦”,“蒙洒和蒙厦”按汉语来讲准确的叫法是“蒙夏”。因为苗族人都把汉人叫成“厦、刷、洒、傻”,所以苗族支系的“蒙洒或蒙厦”译成汉语就是汉苗之意。有些地方叫ghab nus(谐音:嘎脑),新中国成立后统称为苗族,英文写作:MIAO或HMONG。汉苗在上古时代有“荆楚”、“荆蛮”、“南蛮”等的得名,便是如此。禹伐“三苗”的残酷战争以后,中原文献不再有“三苗”的记载。荆楚、楚荆、荆蛮、南蛮等不同的呼唤,都是泛指苗族人们的共同体,他的前身,是汉族,历商、周至战国后期,汉苗后裔在“荆”、“楚”、“蛮”的抽象掩盖下,又出现于史册。这些称呼把苗和其他族称混同在一起。宋以后,苗才从若干混称的“蛮”中脱离出来,作为单一的民族名称。汉和帝 时有嘉苗一茎九穗,时人以为祥瑞。 南朝 梁简文帝 《谢敕赉长生米启》:“ 尧 禾五尺,未足称珍; 汉 苗九穗,方斯非拟。”汉苗之所以被其它苗族支系称之为“蒙洒”,是因为该支系是由汉人形成的一个苗族支系。蒙洒(真正的读法是“蒙夏”),苗语里“蒙洒”的“蒙”便是汉语的“人”,“蒙洒”的“洒”便是苗语、汉语里“夏”的传音,“蒙洒”译成汉语真正的意义就是“夏人”之意。分布在贵州大方、毕节、织金、黔西、平坝、安顺、普定、镇宁、郎岱、六盘水、安龙、兴仁、晴隆、兴义、广西隆林、西林,云南广南、邱北、蒙自、个旧等县市的部分乡村。
更多苗的组词

汉苗详细解释


读音:hàn

汉hàn(1)(名)朝代;公元前206…公元220年;刘邦所建。参看〔西汉〕、〔东汉〕。(2)(名)后汉。(3)(名)元末农民起义领袖陈友谅所建的政权(1360…1363)。(4)(名)汉族:~人|~语。(5)(名)男子:老~|好~|英雄~|彪形大~。(6)(名)指银河:银~。

读音:miáo

苗miáo(1)(名)(~儿)初生的种子植物;有时专指某些蔬菜的嫩茎或嫩叶:~圃|树~|稻~。(2)(名)某些初生的饲养的动物:鱼~|猪~。(3)(名)疫苗。(4)(名)(~儿)形状象苗的:火~|烟~。(5)(名)(Miáo)姓。

组词网         Sitemap    Baidunews
ALL right @ 2025