yīng hū
lú hū
wà hū
fèn hū
tí hū
zhà hū
yāo hū
hào hū
shēn hū
diǎn hū
huān hū
huān hū
dǎ hū
jiào hū
jiào hū
xiāo hū
rè hū
jīng hū
huān hū
sì hū
zhā hu
hān hū
zhuī hū
jí hū
bēn hū
yù hū
chě hū
tí hū
chuǎn hū
mù hū
cháng hū
wèi hū
míng hū
diǎn hū
zhà hū
háo hū
qiǎng hū
yú hū
chēng hu
kuáng hū
chuī hū
chàng hū
chàng hū
zhāo hu
hān hū
zhà hū
jiào hū
háo hū
xuān hū
xī hū
gāo hū
dùn hū
gē hū
zhào hū
huān hū
xiāo hū
cì hū
shēng hū
jí hū
chì hū
bēn hū
yī hū
kuáng hū
jiē hū
biān hū
hē hū
lí hū
wū hū
zhǒng hū
yāo hū
zhǐ hū
léi hū
gōu hū
sōng hū
níng hū
huān hū
zào hū
hài hū
shān hū
xiào hū
cǎn hū
yāo hū
wū hū
téng hū
zì hū
xià hū
zhā hū
è hū
⒈ 高声叫嚷。
引元无名氏《渔樵记》第一折:“那一等本下愚假扮做儒,他动不动一剗地谎喳呼。”
清洪昇《长生殿·疑谶》:“问醉乡深可容得吾?听街市恁喳呼,偏冷落高阳酒徒。”
王愿坚《妈妈》:“﹝我们﹞就七嘴八舌地问起来,那老何喳呼得更凶。”
高声喊叫。
1. 旧时仆役对主人的应诺声:喳,太后有何吩咐。
2. 象声词,鸟叫声:喜鹊喳喳叫。
呼读音:hū呼hū(1)(动)生物体把体内的气体排出体外(跟‘吸’相对):~吸|~出一口气。(2)(动)大声喊:~声|欢~|~口号|大声疾~。(3)(动)叫;叫人来:直~其名|一~百诺|~之即来;挥之即去。(4)(Hū)姓。(5)象声词:北风~~地吹。