chàng hū
mù hū
jiào hū
lí hū
chuī hū
gē hū
xiāo hū
xià hū
è hū
huān hū
chuǎn hū
zhā hū
shēn hū
xiāo hū
bēn hū
jiào hū
wà hū
háo hū
fèn hū
cǎn hū
yāo hū
xiào hū
yú hū
háo hū
tí hū
yù hū
yāo hū
sì hū
rè hū
bēn hū
tí hū
jí hū
chàng hū
hào hū
xī hū
xuān hū
yāo hū
shān hū
zhuī hū
huān hū
hē hū
jí hū
zhà hū
gōu hū
zhà hū
hān hū
míng hū
hài hū
zhào hū
dǎ hū
yī hū
diǎn hū
cì hū
shēng hū
zhā hu
hān hū
wèi hū
lú hū
níng hū
huān hū
zì hū
zhǐ hū
gāo hū
téng hū
qiǎng hū
léi hū
chě hū
zhà hū
jiào hū
wū hū
sōng hū
zhāo hu
kuáng hū
dùn hū
biān hū
jiē hū
chēng hu
kuáng hū
cháng hū
zhǒng hū
diǎn hū
chì hū
huān hū
jīng hū
huān hū
zào hū
yīng hū
wū hū
亦作:.啼呼
亦作“渧3嘑”。哭喊,哭叫。
《后汉书·第五伦传》:“ 永平五年,坐法徵,老小攀车叩马,嗁呼相随。” 宋陆游《喜小儿辈到行在》诗:“书窗涴壁谁忍嗔,嗁嘑也復可怜人。” 清梅曾亮《<石瑶臣传>书后》:“夫嗁呼抢攘之时,见一人则帖然服者,惟婴儿於慈母则然。”
同“啼”。
呼读音:hū呼hū(1)(动)生物体把体内的气体排出体外(跟‘吸’相对):~吸|~出一口气。(2)(动)大声喊:~声|欢~|~口号|大声疾~。(3)(动)叫;叫人来:直~其名|一~百诺|~之即来;挥之即去。(4)(Hū)姓。(5)象声词:北风~~地吹。