huān zǎ
huān zào
huān jí
huān fèn
huān hài
huān shēng
huān yā
huān lè
huān xuè
huān shān
huān hū
huān xiāo
huān jīng
huān yíng
huān xiào
huān qù
huān áo
huān liàng
huān wǔ
huān shuō
huān bàng
huān zhū
huān xiào
huān náo
huān tóu
huān guó
huān sòng
huān áo
huān jiào
huān jiā
huān yán
huān yáo
huān fěi
huān rán
huān náo
huān huī
huān hāi
huān huá
huān lù
huān jù
huān dōu
huān hū
huān rǎo
huān jǔ
huān yú
huān shè
huān chuán
huān fèi
huān dòng
fèn hū
zì hū
zhā hū
biān hū
lí hū
hē hū
yāo hū
háo hū
yī hū
mù hū
diǎn hū
kuáng hū
xiào hū
níng hū
téng hū
wà hū
hān hū
wū hū
xī hū
cǎn hū
yù hū
jiào hū
zhào hū
jí hū
gāo hū
bēn hū
gōu hū
è hū
jí hū
sì hū
háo hū
chàng hū
xià hū
jīng hū
léi hū
chì hū
huān hū
zhǐ hū
huān hū
zhā hu
wū hū
chàng hū
yāo hū
wèi hū
shēng hū
hài hū
xuān hū
tí hū
shēn hū
lú hū
xiāo hū
cì hū
jiē hū
sōng hū
cháng hū
zhà hū
diǎn hū
jiào hū
chuī hū
yú hū
chuǎn hū
hào hū
zào hū
qiǎng hū
bēn hū
shān hū
rè hū
huān hū
huān hū
gē hū
kuáng hū
tí hū
jiào hū
yāo hū
zhuī hū
zhǒng hū
hān hū
zhà hū
zhà hū
dǎ hū
yīng hū
zhāo hu
xiāo hū
huān hū
chě hū
dùn hū
míng hū
chēng hu
喧哗呼叫。
欢呼。(.好工具)讙,通“欢 ”。
喧哗呼叫。
《墨子·号令》:“无应而妄讙呼者,断。”《后汉书·刘盆子传》:“ 盆子居长乐宫 ,诸将日会论功,争言讙呼,拔剑击柱,不能相一。” 李贤注:“讙,譁也。”《京本通俗小说·碾玉观音》:“他是个不爱财的名将,家道贫寒,时常到村店中吃酒。店中人不识刘两府 ,讙呼囉唣。” 清陈维崧《东风第一枝·月杪自吴门归追和南耕毘陵元夕之作》词:“打门有客讙呼,衝泥向人骄语。”
欢呼。讙,通“欢 ”。
唐韩愈《黄家贼事宜状》:“遣一郎官御史,亲往宣諭,必望风降伏,讙呼听命。” 宋苏轼《次韵陈履常雪中》:“忍寒吟咏君堪笑,得暖讙呼我未贫。”
諠哗呼号。
同“欢”。
呼读音:hū呼hū(1)(动)生物体把体内的气体排出体外(跟‘吸’相对):~吸|~出一口气。(2)(动)大声喊:~声|欢~|~口号|大声疾~。(3)(动)叫;叫人来:直~其名|一~百诺|~之即来;挥之即去。(4)(Hū)姓。(5)象声词:北风~~地吹。