chán fǎ
chán gōng
chán bó
chán sēng
chán kǎi
chán yuè
chán guī
chán lǜ
chán yǒu
chán dēng
chán shì
chán kū
chán mó
chán chuáng
chán liú
chán xiào
shàn dài
chán páo
chán jī
chán liáo
chán jū
shàn wèi
chán cǎo
chán xīn
chán shì
shàn biàn
chán yǐ
chán tiān
chán shòu
chán chú
chán shòu
chán xué
chán zhī
shàn huà
chán hào
chán guó
chán bǎn
chán gēng
chán zōng
chán kè
chán huì
chán shā
chán sì
chán guǒ
chán mén
chán hù
chán jì
chán yīn
chán niàn
chán zuò
chán zhòng
chán jiā
chán tíng
chán yī
chán jù
chán lǚ
chán zuàn
chán yǔ
chán dài
chán gé
chán guān
chán rén
chán dé
chán zhōng
chán hé
chán tà
chán zuò
chán guān
shàn wén
chán jiōng
chán fēng
chán táng
chán yuàn
chán tán
chán bǎn
chán shī
chán hé
chán ān
chán jì
chán fáng
chán qī
chán jīng
chán jiǎng
chán zǔ
chán nà
chán bìng
chán yuán
shàn gào
chán dào
chán lǐ
chán jū
chán chéng
chán yuè
chán shū
chán zhàng
chán yì
chán huà
chán fēi
chán nà
niè zhī
qī zhī
cè zhī
pián zhī
qióng zhī
tiān zhī
zhú zhī
huā zhī
jǐ zhī
huáng zhī
jiǎn zhī
chán zhī
jīn zhī
lì zhī
yā zhī
hóng zhī
sǎn zhī
qióng zhī
shēn zhī
huáng zhī
nìng zhī
kē zhī
táo zhī
kū zhī
dòu zhī
zhé zhī
qiú zhī
niǎn zhī
luán zhī
guì zhī
tiáo zhī
pán zhī
dì zhī
dān zhī
lún zhī
lì zhī
fán zhī
fēn zhī
shuāng zhī
kē zhī
jiǔ zhī
jīng zhī
gōu zhī
yè zhī
yī zhī
lián zhī
héng zhī
fù zhī
guǒ zhī
yā zhī
bǎi zhī
chuí zhī
líng zhī
xiāng zhī
xíng zhī
fēng zhī
chā zhī
zhè zhī
qióng zhī
xiāng zhī
fēng zhī
wēi zhī
xì zhī
liǔ zhī
jiāo zhī
chūn zhī
qióng zhī
nán zhī
gàn zhī
yā zhī
yáng zhī
jiū zhī
niè zhī
jiū zhī
běn zhī
qiāng zhī
gāo zhī
nèn zhī
fán zhī
gù zhī
sūn zhī
zhuó zhī
xún zhī
xī zhī
chán zhī
yīng zhī
shù zhī
bié zhī
páng zhī
líng zhī
⒈ 寺庙禅堂周围的树木。
引南朝梁萧统《讲解将毕赋三十韵》:“药树永繁稠,禪枝詎凋槭。”
唐孟浩然《夜泊庐江闻故人在东寺以诗寄之》:“石镜山精怯,禪枝怖鸽栖。”
唐杜甫《游修觉寺》诗:“禪枝宿众鸟,漂转暮归愁。”
1. 佛教指静思:坐禅。参(cān)禅。禅心。禅机(佛教禅宗启发门徒悟道时使用的隐语、比喻以及带有暗示性的动作等)。禅宗。禅定。
2. 特指佛教的:禅师。禅杖。禅林。禅堂。
枝读音:zhī[ zhī ]1. 由植物主干上分出来的茎条:树枝。枝干(gàn )。竹枝。节外生枝。枝柯。枝节(a.由一件事生发的其他问题;b.细碎的,不重要的)。
2. 量词,指杆形的:一枝铅笔。
3. 古同“支”,支持,分支。