yīng chēng
yīng yì
yīng sà
yīng yīn
yīng hún
yīng yào
yīng huáng
yīng sháo
yīng mào
yīng máo
yīng fēn
yīng yuàn
yīng shí
yīng cí
yīng bá
yīng qí
yīng gài
yīng biàn
yīng zhé
yīng táo
yīng jiàn
yīng yīng
yīng líng
yīng jué
yīng zhì
yīng guāng
yīng chén
yīng máo
yīng huì
yīng guǐ
yīng zhì
yīng yóu
yīng fēng
yīng rú
yīng míng
yīng ruì
yīng dūn
yīng wěi
yīng wù
yīng liè
yīng kǎn
yīng mó
yīng shēng
yīng guó
yīng zī
yīng háo
yīng zhǐ
yīng jiàn
yīng huá
yīng jīng
yīng luò
yīng zhuó
yīng guǐ
yīng qiú
yīng cùn
yīng bǐng
yīng rén
yīng jué
yīng zī
yīng cái
yīng guǒ
yīng pàn
yīng xīn
yīng cí
yīng shì
yīng qiào
yīng lǎng
yīng qì
yīng lüè
yīng wù
yīng móu
yīng fǔ
yīng wǔ
yīng jié
yīng jùn
yīng lún
yīng dàng
yīng zòng
yīng yǒng
yīng jié
yīng mǐn
yīng xiù
yīng xióng
yīng zhǔ
yīng jùn
yīng duō
yīng bàng
yīng mài
yīng duàn
yīng tǐng
yīng ruì
yīng yǔ
yīng zhì
yīng zhì
yīng huì
yīng tái
yīng ruǐ
yīng shì
yīng mǔ
yīng hù
yīng jùn
yīng yí
yīng yì
yīng huī
yīng jīng
yīng fàn
yīng tè
yīng cāo
yīng shì
yīng fā
yīng gǔ
yīng liáo
yīng jié
yīng gǔn
yīng miào
yīng cái
yīng yàn
yīng dàng
fāng tǐng
xiǎo tǐng
jùn tǐng
biāo tǐng
jīn tǐng
qiān tǐng
dǎ tǐng
shēn tǐng
lù tǐng
kuān tǐng
sān tǐng
jìng tǐng
yìng tǐng
qīng tǐng
lì tǐng
jīng tǐng
áng tǐng
jiān tǐng
qí tǐng
shòu tǐng
sī tǐng
jìng tǐng
jīng tǐng
nào tǐng
shēn tǐng
gěng tǐng
tiān tǐng
chuāng tǐng
gū tǐng
yīng tǐng
jìn tǐng
xiù tǐng
qiáng tǐng
zhí tǐng
gāng tǐng
yè tǐng
bǐ tǐng
英挺yīngtǐng
(1) 英俊[.好工具]挺拔;英伟特出;英拔。也用来形容人的姿态端庄,神采焕发
例站在我面前的是一位英挺的青年军官英tall and handsome⒈ 英俊挺拔。
引晋刘琨《散骑常侍刘府君诔》:“淑质英挺,金声玉振。”
南朝梁任昉《奏弹曹景宗文》:“伏惟圣武英挺,略不世出。”
《孽海花》第十八回:“背后随着个中年人,也是眉目英挺,气概端凝。”
杨朔《三千里江山》第十四段:“安圭元总是那么洒脱,那么英挺。”
英伟挺拔。《文选.任昉.奏弹曹景宗》:「伏惟圣武英挺,略不世出。」晋.刘琨〈散骑常侍刘府君诔〉:「淑质英挺,金声玉振。」也作「英特」。
英yīng(1)(名)〈书〉花:落~缤纷。(2)(名)才能或智慧过人的人:~杰|~豪|~魂。(3)(名)姓。英yīng(名)指英国。
挺读音:tǐng1.硬而直:笔~。~立。~然屹立(坚强地直立着)。
2.伸直或凸出(身体或身体的一部分):~胸。~着脖子。
3.勉强支撑:他有病还硬~着上班。
4.特出;杰出:英~。~拔。
5.很:这花~香。他学习~努力。心里~不痛快的。
6.用于机枪。