chù rén
yǐ rén
lì rén
táo rén
mài rén
guǒ rén
mǐn rén
méi rén
róu rén
kuān rén
lǚ rén
hóng rén
dà rén
wēn rén
chuí rén
shā rén
dūn rén
xián rén
huáng rén
guī rén
dài rén
tóng rén
hé rén
lóng rén
bó rén
zǎo rén
zéi rén
chún rén
dǎo rén
sōng rén
cí rén
zhì rén
qiān rén
huáng rén
má rén
ān rén
bái rén
zhì rén
tóng rén
fǔ rén
dǔ rén
jī rén
tǐ rén
chéng rén
bù rén
guā rén
lián rén
shēng rén
lǎn rén
zhàng rén
chún rén
qīn rén
xiū rén
sān rén
yǎng rén
yǎn rén
pān rén
xìng rén
huái rén
dāng rén
⒈ 刻苦求仁。
引《韩诗外传》卷一:“仁道有四,磏为下。有圣仁者,有智仁者,有德仁者,有磏仁者。”
《韩诗外传》卷一:“非其民不使,非其食弗甞,疾乱世而轻死弗顾,弟兄以法度之,比於不详,是磏仁者也。”
1. 红色磨石。
2. 自励;磨练:“行剑攻杀,暴憿之民也,而世尊之曰磏勇之士。”
仁读音:rén[ rén ]1. 一种道德范畴,指人与人相互友爱、互助、同情等:仁义(a.仁爱与正义;b.通情达理,性格温顺,能为别人着想)。仁爱。仁政。仁人志士(仁爱有节操的人)。仁义礼智(儒家的伦理思想)。仁至义尽。一视同仁(同样看待,不分厚薄)。
2. 果核的最内部分或其他硬壳中可以吃的部分:核桃仁儿。
3. 姓。