fǔ lù
fǔ yǎng
fǔ zhì
fǔ jiāng
fǔ dí
fǔ xiū
fǔ xī
fǔ chē
fǔ zǎi
fǔ xián
fǔ jì
fǔ zhí
fǔ chèn
fǔ lǐ
fǔ zuǒ
fǔ zhèng
fǔ sòng
fǔ wèi
fǔ yè
fǔ xuān
fǔ zhù
fǔ zhèn
fǔ zhǔ
fǔ hé
fǔ qíng
fǔ zhì
fǔ sì
fǔ bì
fǔ yuán
fǔ guó
fǔ shí
fǔ bì
fǔ è
fǔ xiāng
fǔ fú
fǔ jiá
fǔ jiá
fǔ yì
fǔ bǎo
fǔ yì
fǔ shèng
fǔ jiǎo
fǔ shì
fǔ lí
fǔ xīng
fǔ zàn
fǔ méi
fǔ hù
fǔ xíng
fǔ yì
fǔ yì
fǔ lì
fǔ jùn
fǔ cái
fǔ dǎo
fǔ shū
fǔ chén
fǔ dào
fǔ zuò
fǔ xìng
fǔ yīn
fǔ liàng
fǔ zhèng
fǔ liào
fǔ dài
fǔ yì
fǔ dé
fǔ rén
chún rén
róu rén
cí rén
huáng rén
xiū rén
lǎn rén
tǐ rén
tóng rén
sān rén
bù rén
chéng rén
kuān rén
guā rén
hóng rén
hé rén
lián rén
guǒ rén
mǐn rén
lǚ rén
tóng rén
huái rén
huáng rén
táo rén
zhì rén
zéi rén
qiān rén
xìng rén
bó rén
lóng rén
dà rén
dāng rén
yǐ rén
pān rén
sōng rén
shēng rén
méi rén
guī rén
dài rén
dǔ rén
qīn rén
zhì rén
bái rén
fǔ rén
chún rén
chù rén
zhàng rén
yǎn rén
mài rén
ān rén
chuí rén
má rén
lì rén
yǎng rén
dūn rén
wēn rén
jī rén
dǎo rén
xián rén
zǎo rén
shā rén
⒈ 谓培养仁德。
引《论语·颜渊》:“曾子曰:‘君子以文会友,以友辅仁。’”
何晏集解引孔安国曰:“友相切磋之道,所以辅成己之仁。”
晋葛洪《抱朴子·交际》:“良友结则辅仁之道弘矣,达者知其然也。”
北魏胡叟《示陈伯达》诗:“何用宣忧怀,託翰寄辅仁。”
辅fǔ(动)辅助;辅弼;辅佐皇帝:~币|相~而行。
仁读音:rén[ rén ]1. 一种道德范畴,指人与人相互友爱、互助、同情等:仁义(a.仁爱与正义;b.通情达理,性格温顺,能为别人着想)。仁爱。仁政。仁人志士(仁爱有节操的人)。仁义礼智(儒家的伦理思想)。仁至义尽。一视同仁(同样看待,不分厚薄)。
2. 果核的最内部分或其他硬壳中可以吃的部分:核桃仁儿。
3. 姓。