tǔ huī
tǔ fā
tǔ shé
tǔ zhàn
tǔ xuàn
tǔ lǜ
tǔ kǒu
tǔ gēn
tǔ tán
tù xiè
tǔ huí
tǔ bō
tǔ pū
tǔ huǒ
tǔ nì
tǔ rú
tǔ tú
tǔ bái
tǔ cí
tǔ cí
tǔ shǔ
tǔ pā
tǔ tán
tǔ yá
tǔ chéng
tǔ kuǎn
tǔ shù
tǔ hún
tǔ fàng
tǔ qì
tǔ yàn
tǔ yīn
tǔ yán
tǔ yǎo
tǔ tūn
tǔ kuǎn
tǔ mà
tǔ hú
tù mo
tǔ hóng
tǔ fān
tǔ yú
tǔ hú
tǔ nà
tǔ wò
tǔ lì
tǔ xià
tǔ xù
tǔ zhū
tǔ lěi
tǔ yào
tǔ lù
tǔ zhuō
tǔ bǔ
tǔ xī
tǔ gāng
tǔ xī
tǔ xī
tǔ huā
tǔ qí
tǔ yīn
tǔ yào
tǔ yào
tǔ suì
tǔ qì
tǔ fǎ
tǔ gòng
tǔ lou
tǔ sī
tǔ xī
tǔ yàn
tǔ jué
tǔ yàn
tǔ cáo
tǔ bū
tǔ lū
tǔ shí
tǔ fèng
⒈ 蒙语。可惜。
引元《愁愤》诗:“吐嚕吐嚕段阿奴,施宗施秀同奴歹。”
原注:“吐嚕,可惜也。”
⒉ 方言。褪。
引徐怀中《西线轶事》三:“要领是脚脖上可以紧些,到了腿肚松紧要适当。松了往下吐嚕,太紧走起来腿疼。”
⒊ 象声词。多形容子弹连梭发射声。亦指子弹连梭发射。
引峻青《海啸》第四章:“小马高高地擎着他的大肚匣子说:‘满满一梭子子弹,全都吐噜在了那老狗的身上。’”
1. 使东西从口里出来:吐痰。吞吐。吐刚茹柔(吐出硬的,吃下软的;喻欺软怕硬)。
2. 放出,露出:高粱吐穗。吐故纳新。
3. 说出:吐话。一吐为快。
噜读音:lū噜lū〔噜苏〕(…·su)〈方〉义同“罗唆”(luō·suo)。