tǔ fān
tǔ yǎo
tǔ yào
tǔ sī
tù mo
tǔ rú
tǔ yán
tǔ yá
tǔ fǎ
tǔ lì
tǔ yīn
tǔ lū
tǔ yàn
tǔ fā
tǔ tán
tǔ shí
tǔ hú
tǔ xià
tǔ gāng
tǔ lěi
tǔ xī
tǔ cí
tǔ bū
tǔ zhū
tǔ suì
tǔ xī
tǔ yú
tǔ xī
tǔ yīn
tǔ huī
tǔ pā
tǔ xuàn
tǔ cáo
tǔ kuǎn
tǔ shǔ
tǔ tūn
tǔ lù
tǔ hún
tǔ shù
tǔ yào
tǔ gēn
tǔ shé
tǔ gòng
tǔ pū
tǔ tú
tǔ hóng
tǔ bái
tǔ jué
tǔ qí
tǔ zhàn
tǔ bō
tù xiè
tǔ mà
tǔ wò
tǔ cí
tǔ lǜ
tǔ huǒ
tǔ lou
tǔ fèng
tǔ yào
tǔ bǔ
tǔ tán
tǔ huā
tǔ hú
tǔ yàn
tǔ chéng
tǔ nì
tǔ fàng
tǔ qì
tǔ zhuō
tǔ xù
tǔ kuǎn
tǔ xī
tǔ kǒu
tǔ huí
tǔ nà
tǔ qì
tǔ yàn
⒈ 吐哺捉发。参见“吐哺握髮”。
引《汉书·王褒传》:“昔周公躬吐捉之劳,故有圉空之隆。”
《文馆词林》卷一五六引晋郑丰《答陆士龙·鸳鸯》诗序:“其劳谦接士,吐捉待贤,虽姬公之下白屋, 洙泗之养三千,无以过也。”
唐韩愈《和李相公呈一二知旧》诗:“勿惮吐捉勤,可歌风雨调。”
1. 使东西从口里出来:吐痰。吞吐。吐刚茹柔(吐出硬的,吃下软的;喻欺软怕硬)。
2. 放出,露出:高粱吐穗。吐故纳新。
3. 说出:吐话。一吐为快。
捉读音:zhuō捉zhuō(1)(动)本义:握;抓:握;抓(2)(动)使人或动物落入自己的手中:~奸|~贼|~老鼠。