jiǎ jiè
chéng jiè
lìn jiè
jiàn jiè
làng jiè
tóu jiè
fēng jiè
tái jí
wēn jiè
dì jiè
lǚ jiè
yīn jiè
gēng jiè
yùn jiè
yīn jiè
láo jiè
xí jiè
líng jiè
bēng jiè
yǎng jiè
bēng jiè
lìn jiè
shì jiè
líng jiè
lìn jiè
zhěn jiè
wēn jiè
gù jiè
róu jiè
jiàn jiè
wèi jiè
shén jiè
chūn jiè
tuī jiè
hù jiè
zhěn jiè
lín jiè
qiāo jiè
líng jiè
yí jiè
sāo jiè
dān jiè
yùn jiè
xiāng jiè
wēn jiè
zhé jiè
lín jiè
píng jiè
tāi jiè
féng jiè
róu jiè
quán jiè
tōng jiè
wú jiè
tái jiè
wèi jiè
zǔ jiè
jiǎng jiè
yùn jiè
jí jiè
tāo jiè
yùn jiè
yīn jiè
láng jí
yǐ jiè
jiē jiè
jiāo jiè
zī jiè
yù jiè
bù jiè
ài jiè
bēng jiè
dǎo jí
⒈ 慰劳,抚慰。
引《后汉书·窦融传》:“帝復遣席封赐融、友书,所以尉藉之甚备。”
《资治通鉴·汉光武帝建武六年》:“所以尉藉之甚厚。”
胡三省注:“尉,与慰同。尉,安也。藉,荐也。”
1. 古代官名,一般是武官:县尉。都尉。卫尉。太尉。
2. 军衔的一级,在校以下:尉官。少尉。上尉。
3. 〔尉氏〕地名,在中国河南省。
4. 姓。
藉读音:jiè,jí[ jiè ]1. 垫在下面的东西。
2. 衬垫:枕藉。
3. 同“借”。
4. 抚慰:慰藉。
5. 含蓄:蕴藉。
6. 假设,假使:“公等遇雨,皆已失期,失期当斩。藉第令毋斩,而戍死者固十六七”。