sì chéng
yī chéng
gōng chéng
chuán chéng
jì chéng
zú shèng
chuán chéng
shuài chéng
jùn chéng
zhōng chéng
jùn chéng
dà chéng
yù chéng
péi chéng
fú chéng
jiào chéng
sì chéng
kōng chéng
bèi chéng
sōu chéng
wǔ chéng
shàng chéng
fén chéng
nèi chéng
lǐ chéng
zī chéng
bǎo chéng
bài shèng
píng chéng
bào chéng
hòu chéng
mǎ chéng
sān shèng
zhēn chéng
huàn chéng
zuǒ chéng
xuān chéng
zhú chéng
jiān chéng
sī chéng
jiè chéng
qí chéng
bǎi shèng
jiā shèng
nú chéng
wàn shèng
bā chéng
yǐ chéng
èr chéng
dān chéng
wǔ chéng
chí chéng
bài chéng
pú chéng
jià chéng
fù chéng
guó chéng
chē chéng
yì chéng
zì chéng
yú chéng
guì chéng
cǎi chéng
qiáng chéng
cān shèng
shǐ shèng
tuō chéng
xiǎo chéng
cān chéng
fù chéng
zhuǎn chéng
yī shèng
bāo chéng
zhì chéng
jǐng chéng
chū chéng
bǐ shèng
pí chéng
jiè chéng
zhào chéng
chán chéng
niǎn chéng
qiū chéng
dā chéng
cì chéng
pí chéng
jiā chéng
qiān shèng
yù chéng
xià chéng
jùn chéng
tiān chéng
xiāng chéng
fó chéng
kě chéng
bié chéng
èr chéng
yǎng chéng
jiǎo chéng
yě shèng
zhōng chéng
fā chéng
piān chéng
jǐng chéng
chāo chéng
tuō chéng
古代兵车常乘三人,所乘第四人曰“驷乘”。驷,[.好工具]通“四 ”。
⒈ 古代兵车常乘三人,所乘第四人曰“驷乘”。駟,通“四”。
引《左传·文公十一年》:“緜房甥为右, 富父终甥駟乘。”
杨伯峻注:“古代兵车一般乘三人,此则四人共乘,其第四人曰駟乘,职则为车右之副手。”
《左传·昭公二十年》:“公闻乱,乘,驱自閲门入, 庆比御公, 公南楚驂乘,使华寅乘贰车。及公宫, 鸿駵魋駟乘于公,公载寳以出。”
杜预注:“鸿駵魋復就公乘,一车四人。”
驷sì(1)(名)〈书〉本义:驷马;同拉一辆车的四匹马。(2)(名)〈书〉马。
乘读音:chéng,shèng[ chéng ]
1. 骑,坐:乘马。乘车。乘客。乘警。
2. 趁着,就着:乘便。乘机(趁着机会)。乘势。乘兴(xìng)。因利乘便。
3. 算术中指一个数使另一个数变成若干倍:乘法。乘幂(mì)。乘数。
4. 佛教的教派或教法:大乘。小乘。上乘。下乘。
5. 姓。
[ shèng ]
1. 古代称兵车,四马一车为一乘:乘舆。千乘之国。
2. 古代称四为乘:乘矢。乘壶。“以乘韦先牛十二犒师”。
3. 中国春秋时晋国的史书称“乘”,后通称一般的史书:史乘。野乘。