chán bó
chán dé
chán fǎ
shàn wèi
chán shòu
chán xīn
chán gé
chán hé
shàn gào
chán tà
chán kǎi
chán jì
chán táng
chán dào
chán bǎn
chán yuán
chán yǔ
chán tán
chán zhī
chán hù
chán yì
chán rén
chán mó
chán yǒu
chán sēng
chán jiǎng
chán lǜ
chán yīn
chán fáng
chán jiā
chán chú
chán nà
chán páo
chán zōng
chán zuàn
chán nà
chán jī
chán guān
chán gēng
chán jū
chán zuò
chán lǐ
chán shū
chán jù
shàn dài
chán yuàn
chán shā
chán dēng
chán yuè
shàn biàn
chán guī
chán shòu
chán liú
chán kè
chán mén
chán jū
chán gōng
chán zuò
chán chéng
chán fēi
chán liáo
chán jīng
chán bìng
chán zhòng
chán sì
chán huà
chán xué
chán tíng
chán guǒ
chán yǐ
chán dài
chán lǚ
chán cǎo
chán guó
chán yī
chán shì
chán niàn
chán jì
chán jiōng
chán zhōng
chán guān
chán xiào
chán bǎn
chán hào
chán zhàng
chán qī
chán fēng
chán shī
chán hé
chán zǔ
chán kū
chán shì
chán ān
chán yuè
chán chuáng
chán huì
shàn wén
shàn huà
chán tiān
yī chéng
kōng chéng
jǐng chéng
wǔ chéng
chuán chéng
zú shèng
jùn chéng
xiāng chéng
bǐ shèng
jiè chéng
zhú chéng
fā chéng
kě chéng
pú chéng
sì chéng
pí chéng
jiān chéng
zī chéng
bài chéng
qiū chéng
bā chéng
cì chéng
tiān chéng
fó chéng
shàng chéng
èr chéng
jǐng chéng
bèi chéng
shǐ shèng
nú chéng
bǎo chéng
cān shèng
yì chéng
sān shèng
jiào chéng
gōng chéng
yī shèng
chí chéng
cān chéng
fù chéng
chán chéng
yǐ chéng
xuān chéng
dā chéng
bào chéng
bài shèng
zhōng chéng
nèi chéng
fù chéng
zhōng chéng
fén chéng
chū chéng
bǎi shèng
cǎi chéng
hòu chéng
zì chéng
jiǎo chéng
tuō chéng
shuài chéng
píng chéng
mǎ chéng
sì chéng
èr chéng
qiáng chéng
chāo chéng
zhào chéng
yù chéng
guì chéng
qiān shèng
lǐ chéng
wàn shèng
chuán chéng
xià chéng
sī chéng
xiǎo chéng
zhì chéng
tuō chéng
sōu chéng
jùn chéng
chē chéng
bié chéng
yǎng chéng
huàn chéng
zhēn chéng
zuǒ chéng
wǔ chéng
jiā shèng
jià chéng
piān chéng
niǎn chéng
zhuǎn chéng
fú chéng
dà chéng
yù chéng
guó chéng
jùn chéng
pí chéng
dān chéng
yě shèng
yú chéng
bāo chéng
jiè chéng
péi chéng
jì chéng
qí chéng
jiā chéng
⒈ 泛指佛教所称修行方法和教义。禅,禅那;乘,运载。即梵文(衍那)的意译。
引明陆粲《庚巳编·僧时蔚》:“初未尝识字,既超悟禪乘,遂能作书偈语。”
1. 佛教指静思:坐禅。参(cān)禅。禅心。禅机(佛教禅宗启发门徒悟道时使用的隐语、比喻以及带有暗示性的动作等)。禅宗。禅定。
2. 特指佛教的:禅师。禅杖。禅林。禅堂。
乘读音:chéng,shèng[ chéng ]
1. 骑,坐:乘马。乘车。乘客。乘警。
2. 趁着,就着:乘便。乘机(趁着机会)。乘势。乘兴(xìng)。因利乘便。
3. 算术中指一个数使另一个数变成若干倍:乘法。乘幂(mì)。乘数。
4. 佛教的教派或教法:大乘。小乘。上乘。下乘。
5. 姓。
[ shèng ]
1. 古代称兵车,四马一车为一乘:乘舆。千乘之国。
2. 古代称四为乘:乘矢。乘壶。“以乘韦先牛十二犒师”。
3. 中国春秋时晋国的史书称“乘”,后通称一般的史书:史乘。野乘。