hū shuāng
hū tiān
hū wáng
hū yīn
hū chī
hū xī
hū bó
hū hé
hū yán
hū háo
hū hào
hū xū
hū yìng
hū xiào
hū hā
hū jiù
hū shào
hū zǐ
hū yù
hū chàng
hū chēng
hū fú
hū xiǎng
hū xī
hū lū
hū bó
hū lā
hū háo
hū wèi
hū jiào
hū kàn
hū jǐng
hū chī
hū zhào
hū biàn
hū gào
hū tóu
hū hǎn
hū hè
hū chī
hū míng
hū pú
hū rǎng
hū zào
hū wǔ
hū hū
hū tū
hū lā
hū huàn
hū jī
hū yǔ
hū suǒ
hū hán
hū nóng
hū yuān
hū sōng
hū xiōng
hū shēng
hū dú
hū yǎn
hū chī
hū xī
hū lóng
hū tái
hū ěr
hū hǒu
hū shan
hū jiē
hū nòng
hū jiē
hū lán
hū lū
hū xī
hū chì
hū shān
hū yáng
hū xiāo
hū jì
hū lú
hū yīng
hū qì
hū rǎo
hū xī
hū gēng
⒈ 据《汉书·武帝纪》, 元封元年正月武帝亲登嵩高山,吏卒咸闻呼万岁者三。后因以“呼嵩”指对君主祝颂。
引明唐顺之《观中州进贺长至表笺恭述》诗:“望日扳仙仗,呼嵩绕御牀。”
呼hū(1)(动)生物体把体内的气体排出体外(跟‘吸’相对):~吸|~出一口气。(2)(动)大声喊:~声|欢~|~口号|大声疾~。(3)(动)叫;叫人来:直~其名|一~百诺|~之即来;挥之即去。(4)(Hū)姓。(5)象声词:北风~~地吹。
嵩读音:sōng嵩sōng(1)(形)〈书〉山大而高。(2)(形)〈书〉高。