hū jī
hū yīn
hū zhào
hū xiāo
hū ěr
hū sōng
hū yīng
hū shan
hū hé
hū xī
hū hū
hū bó
hū zǐ
hū lū
hū shān
hū rǎng
hū zào
hū shuāng
hū nòng
hū hǎn
hū háo
hū xiǎng
hū lā
hū chī
hū shào
hū xiōng
hū yán
hū kàn
hū jiào
hū xiào
hū rǎo
hū fú
hū huàn
hū dú
hū xī
hū pú
hū chì
hū wǔ
hū jiù
hū hán
hū lú
hū yǎn
hū qì
hū yáng
hū xū
hū jiē
hū chàng
hū tóu
hū jiē
hū wèi
hū xī
hū hǒu
hū lā
hū tū
hū yù
hū jǐng
hū nóng
hū lán
hū lóng
hū hè
hū xī
hū shēng
hū tiān
hū hā
hū yuān
hū míng
hū jì
hū yìng
hū xī
hū chēng
hū gēng
hū bó
hū gào
hū tái
hū háo
hū suǒ
hū chī
hū biàn
hū lū
hū chī
hū yǔ
hū hào
hū chī
hū wáng
⒈ 号呼;号哭。
引《汉书·东方朔传》:“上令倡监榜舍人,舍人不胜痛,呼謈。”
颜师古注:“﹝呼謈﹞谓痛切而叫呼也。与《田蚡传》‘呼服’音义皆同。”
宋洪迈《夷坚丁志·符助教》:“﹝黄衣卒﹞所点处随手成大疽如盌,﹝符助教﹞凡呼謈七昼夜乃死。”
清钱谦益《吴士熙授承德郎制》:“事藂必理,刃皆有餘。庭无呼謈之民,野絶探丸之盗。”
呼hū(1)(动)生物体把体内的气体排出体外(跟‘吸’相对):~吸|~出一口气。(2)(动)大声喊:~声|欢~|~口号|大声疾~。(3)(动)叫;叫人来:直~其名|一~百诺|~之即来;挥之即去。(4)(Hū)姓。(5)象声词:北风~~地吹。
謈读音:bó1.因痛而叫喊:“舍人不胜痛,呼~。”
2.声。