hū xī
hū pú
hū yù
hū háo
hū sōng
hū nóng
hū tiān
hū chī
hū shuāng
hū qì
hū gēng
hū yuān
hū xiāo
hū rǎng
hū tū
hū xiōng
hū gào
hū lán
hū yǔ
hū zhào
hū tái
hū lū
hū shān
hū xī
hū hé
hū tóu
hū wáng
hū yīn
hū bó
hū ěr
hū shan
hū jiù
hū lú
hū lóng
hū suǒ
hū hǎn
hū xī
hū jī
hū jiào
hū hū
hū míng
hū nòng
hū chēng
hū jiē
hū xiǎng
hū yīng
hū huàn
hū hǒu
hū shēng
hū kàn
hū lū
hū hán
hū zào
hū yáng
hū háo
hū rǎo
hū jǐng
hū yìng
hū dú
hū chī
hū jiē
hū wǔ
hū hào
hū hā
hū xī
hū chī
hū xiào
hū yǎn
hū lā
hū xū
hū biàn
hū jì
hū yán
hū chī
hū shào
hū chì
hū xī
hū wèi
hū fú
hū bó
hū chàng
hū zǐ
hū lā
hū hè
hào shào
chuī shào
zhàn shào
àn shào
bù shào
zǔ shào
hū shào
lú shào
le shào
huì shào
qián shào
chū shào
mō shào
yòu shào
bù shào
gǎng shào
hū shào
chún shào
chá shào
yān shào
zhēng shào
biān shào
dǎ shào
fàng shào
liào shào
gē shào
kǒu shào
yóu shào
hú shào
hū shào
jìn shào
luó shào
gǎng shào
hēi shào
huā shao
xún shào
⒈ 口哨。参见“口哨”。
引《东周列国志》第二一回:“略鬭数合, 速买诈败,引入林中,一声呼哨,山谷皆应,把虎儿斑之兵,截为二段。”
郑振铎《桂公塘》:“江风象呼哨似的在吹过,水面动荡得渐渐利害起来。”
华山《鸡毛信》:“﹝海娃﹞把手指含在嘴里,打了个响亮的呼哨。”
⒉ 高叫;呼啸。
引《刘知远诸宫调·知远探三娘与洪义厮打》:“洪义怒,呼哨一声, 洪信和两个妇人……至。”
《花城》1981年第5期:“多壮美的轰鸣声,隆隆地带着一种清脆的呼哨。”
把手指放入嘴里,吹出像哨子的声音。
呼hū(1)(动)生物体把体内的气体排出体外(跟‘吸’相对):~吸|~出一口气。(2)(动)大声喊:~声|欢~|~口号|大声疾~。(3)(动)叫;叫人来:直~其名|一~百诺|~之即来;挥之即去。(4)(Hū)姓。(5)象声词:北风~~地吹。
哨读音:shào哨shào(1)(2)(动)侦察;巡逻:~探。(3)(名)为警戒、侦察等任务而设的岗位:~卡|岗~。(4)(量)支;队(用于军队):一~人马。(名)(5)鸟叫。(6)(~子、~儿)用金属等制成的能吹响的器物:吹~儿。