hū xī
hū hè
hū jiù
hū rǎng
hū xī
hū chī
hū zhào
hū jiào
hū yìng
hū lán
hū kàn
hū dú
hū chī
hū pú
hū shan
hū qì
hū lóng
hū xī
hū lú
hū shān
hū tóu
hū shēng
hū ěr
hū hán
hū chēng
hū xū
hū xī
hū xiǎng
hū jì
hū hǎn
hū lā
hū zào
hū jǐng
hū lā
hū yǎn
hū xī
hū tiān
hū yīng
hū gào
hū fú
hū hū
hū yǔ
hū chì
hū yuān
hū hā
hū bó
hū jiē
hū wǔ
hū zǐ
hū chàng
hū gēng
hū rǎo
hū tái
hū sōng
hū háo
hū bó
hū xiāo
hū tū
hū hào
hū chī
hū lū
hū lū
hū jiē
hū shào
hū biàn
hū hǒu
hū wèi
hū nóng
hū yán
hū nòng
hū yù
hū jī
hū shuāng
hū xiōng
hū suǒ
hū hé
hū chī
hū wáng
hū yáng
hū huàn
hū míng
hū xiào
hū yīn
hū háo
huáng yīng
shén yīng
biǎn yīng
bái yīng
liè yīng
jùn yīng
háo yīng
yín yīng
yè yīng
hū yīng
huā yīng
lǎo yīng
fàng yīng
cháo yīng
bì yīng
àn yīng
què yīng
cāng yīng
jiǎo yīng
gōu yīng
xióng yīng
sā yīng
yào yīng
hú yīng
fù yīng
cāng yīng
bèi yīng
呼鹰以逐兽,因.指行猎。
⒈ 呼鹰以逐兽,因指行猎。
引唐李白《南都行》:“走马红阳城,呼鹰白河湾。”
《新唐书·姚崇传》:“帝曰:‘公知猎乎?’﹝姚崇﹞对曰:‘少所习也。臣年二十,居广成泽,以呼鹰逐兽为乐。’”
明陈子龙《赠孙克咸》诗:“时与少年四五辈,呼鹰走马登高臺。”
马骏声《醉题酒家壁》诗:“黄金浪掷唱呼鹰,饭牛屠狗皆知己。”
呼hū(1)(动)生物体把体内的气体排出体外(跟‘吸’相对):~吸|~出一口气。(2)(动)大声喊:~声|欢~|~口号|大声疾~。(3)(动)叫;叫人来:直~其名|一~百诺|~之即来;挥之即去。(4)(Hū)姓。(5)象声词:北风~~地吹。
鹰读音:yīng鹰yīng(名)鸟类的一种;性凶猛。