hū chàng
hū lóng
hū tái
hū jiào
hū gēng
hū suǒ
hū gào
hū chī
hū nóng
hū dú
hū jiē
hū rǎng
hū shuāng
hū pú
hū kàn
hū míng
hū lū
hū xī
hū tiān
hū xī
hū shào
hū nòng
hū hū
hū ěr
hū tū
hū hā
hū chì
hū xū
hū hè
hū yuān
hū tóu
hū yù
hū wèi
hū jǐng
hū jiē
hū shēng
hū yǔ
hū hǎn
hū hǒu
hū yán
hū háo
hū fú
hū yīng
hū lán
hū xiāo
hū lū
hū shān
hū xiǎng
hū hé
hū biàn
hū yáng
hū háo
hū sōng
hū xī
hū zhào
hū wáng
hū qì
hū bó
hū chī
hū zào
hū jī
hū shan
hū hào
hū chī
hū xiōng
hū xī
hū wǔ
hū lā
hū hán
hū yìng
hū bó
hū chēng
hū lú
hū yǎn
hū rǎo
hū zǐ
hū lā
hū xiào
hū jiù
hū huàn
hū yīn
hū jì
hū xī
hū chī
呼hū(1)(动)生物体把体内的气体排出体外(跟‘吸’相对):~吸|~出一口气。(2)(动)大声喊:~声|欢~|~口号|大声疾~。(3)(动)叫;叫人来:直~其名|一~百诺|~之即来;挥之即去。(4)(Hū)姓。(5)象声词:北风~~地吹。
喇读音:lā,lá,lǎ[ lǎ ]1. 〔喇叭〕a.一种管乐器,铜制。b.喇叭筒状,有扩音作用的东西,如“汽车喇叭”
2. 〔喇嘛教〕佛教的一派,传播于中国藏族、蒙古族地区。
3. 〔喇嘛〕中国藏语,喇嘛教的僧人,原意“上人”、“师傅”。