mí mín
mí huáng
mí liàn
mí shī
mí tú
mí niǎo
mí màn
mí guǎi
mí sī
mí mù
mí huí
mí jūn
mí cáng
mí guǐ
mí hú
mí bài
mí dēng
mí shān
mí huò
mí háng
mí dié
mí yáng
mí hé
mí mèn
mí xī
mí nì
mí yòu
mí ěr
mí mò
mí xìn
mí shí
mí máng
mí wǎng
mí mào
mí bèi
mí kōng
mí xī
mí wǎng
mí yún
mí yú
mí sī
mí dàn
mí miù
mí zuì
mí lǐ
mí qíng
mí ní
mí bèi
mí mèi
mí xiàng
mí àn
mí tú
mí shè
mí huàn
mí dùn
mí zhí
mí sī
mí luàn
mí bì
mí duàn
mí chán
mí máng
mí tiān
mí cuò
mí wán
mí gǔ
mí àn
mí tóng
mí mèi
mí qiào
mí nì
mí huì
mí wù
mí fù
mí zhuì
mí zhuó
mí què
mí chén
mí sǐ
mí yàng
mí zhōng
mí méng
mí bāng
mí fāng
mí dié
mí wù
mí yuè
mí mì
mí zuì
mí xiāng
mí xīn
mí guān
mí fēng
mí tāng
mí zhe
mí wù
mí rén
mí yì
mí zōng
mí wǎng
mí lóu
mí chuān
mí hūn
mí lí
mí yí
mí xī
mí mí
mí hu
mí zhèn
mí fán
mí yān
mí yào
mí zhēn
mí hū
mí chī
mí lù
mí juàn
mí mò
mí xī
mí jiàn
mí hún
mí xìng
mí yǎn
mí méng
mí zhàng
mí àn
mí deng
mí guó
mí wàng
mí zhì
mí xiāng
mí chī
mí nòng
mí méng
mí jìng
mí dào
mí gōng
mí jīn
mí jué
mí wù
mí mèng
mí tì
mí wù
mí kuáng
mí yǔ
mí liú
mí zhì
mí miù
mí duó
mí qì
mí sāi
mí tuán
mí tú
mí huā
mí dǔn
mí lù
mí xuàn
mí wáng
mí xíng
mí tóu
mí bù
mí cǎi
mí lí
mí nǐ
mí huò
mí xì
⒈ 亦作“迷稀”。亦作“迷奚”。
⒉ 眼睛半闭貌;迷离,朦胧。
引宋沉端节《西江月》词:“幸自心肠稳审,怎禁眼脑迷奚。”
元马致远《青衫泪》第三折:“喫得来眼脑迷希,口角涎垂。”
元王子一《误入桃源》第三折:“眼迷希细看春风玉一围,到今日归何地。”
元刘庭信《折桂令·忆别》曲:“眼落处痴呆,嘴脸迷稀。”
元郑廷玉《后庭花》第四折:“起初道眼迷奚,他如今则把手支持。”
⒊ 谓以微笑媚人。
引宋杨无咎《瑞鹤仙》词:“渐娇慵不语,迷奚带笑,柳柔花弱。”
元史九敬先《庄周梦》第二折:“你只待弄轻盈,相嬉笑,放迷稀,贪恋着燕约鶯期,蝶使蜂媒。”
清蒋士铨《临川梦·想梦》:“那一个笑迷奚口粘唇,度不了热气香涎。”
迷mí(1)本义:(动)分辨不清;失去判断能力:(动)分辨不清;失去判断能力(2)(动)因对某人或某事物发生特殊爱好而沉醉:~恋。(3)(名)沉醉于某一事物的人:球~。(4)(动)使看不清;使迷惑;使陶醉:~航|~误|~宫。
希读音:xī希xī(1)(形)本义:少:少(2)(动)希望:~翼|~求。(3)同“稀”。