mí mèi
mí xī
mí wǎng
mí xíng
mí wù
mí àn
mí guǎi
mí zhuì
mí dàn
mí lí
mí gōng
mí nǐ
mí mù
mí xiāng
mí yáng
mí wù
mí qíng
mí wán
mí duó
mí bèi
mí fán
mí niǎo
mí miù
mí wù
mí mò
mí máng
mí zhēn
mí zhuó
mí kōng
mí gǔ
mí jué
mí tuán
mí zhì
mí zhe
mí hū
mí chī
mí huì
mí xī
mí duàn
mí tú
mí méng
mí yǔ
mí huí
mí wàng
mí guó
mí zuì
mí yú
mí xiàng
mí ní
mí huàn
mí mín
mí huò
mí dǔn
mí àn
mí méng
mí lù
mí hé
mí sāi
mí bài
mí zōng
mí xī
mí jiàn
mí tāng
mí fù
mí tì
mí mèi
mí cuò
mí juàn
mí màn
mí sǐ
mí deng
mí zhí
mí kuáng
mí huā
mí bù
mí máng
mí tú
mí luàn
mí bāng
mí mèng
mí shī
mí yòu
mí liàn
mí yí
mí cáng
mí xiāng
mí huò
mí qì
mí cǎi
mí qiào
mí xì
mí zuì
mí shān
mí xìng
mí yān
mí bèi
mí mào
mí lǐ
mí hu
mí nì
mí nì
mí nòng
mí rén
mí hūn
mí tóng
mí jūn
mí wǎng
mí yǎn
mí hún
mí jìng
mí tóu
mí sī
mí shè
mí chī
mí sī
mí mò
mí wǎng
mí háng
mí dùn
mí xìn
mí zhì
mí wù
mí méng
mí wáng
mí mí
mí huáng
mí chén
mí lù
mí lí
mí ěr
mí miù
mí fāng
mí sī
mí chán
mí jīn
mí yún
mí dēng
mí bì
mí guǐ
mí què
mí dào
mí lóu
mí wù
mí dié
mí yào
mí mì
mí liú
mí hú
mí xuàn
mí zhōng
mí zhàng
mí zhèn
mí xīn
mí yàng
mí dié
mí guān
mí chuān
mí tiān
mí fēng
mí shí
mí tú
mí yuè
mí xī
mí àn
mí yì
mí mèn
gōng wǎng
jìn wǎng
mí wǎng
qīn wǎng
qī wǎng
yíng wǎng
jiān wǎng
fú wǎng
kuáng wǎng
hūn wǎng
lí wǎng
wù wǎng
wāng wǎng
yú wǎng
jū wǎng
dùn wǎng
chǎng wǎng
shè wǎng
jì wǎng
luó wǎng
chàng wǎng
chǎng wǎng
chàng wǎng
dàn wǎng
zhì wǎng
huāng wǎng
jié wǎng
wū wǎng
zhū wǎng
神经失常。
迷惑,欺罔。
犹(好工具.)迷网。谓事物惑人如罗网。
⒈ 神经失常。
引《列子·周穆王》:“秦人逄氏有子,少而惠,及壮,而有迷罔之疾。闻歌以为哭,视白以为黑,饗香以为朽,尝甘以为苦,行非以为是。意之所之,天地四方,水火寒暑,无不倒错者焉。”
宋洪迈《夷坚丁志·金陵邸》:“士肝胆皆震,欲走而足不能步,欲呼而声不能出。移时,僕自外至,急徙於客邸,迷罔者终日。”
宋无名氏《异闻总录》卷二:“一女年十许岁,未适人,骤得迷罔之疾。”
⒉ 迷惑,欺罔。
引汉王符《潜夫论·忠贵》:“迷罔百姓,欺诬天地。”
《晋书·庾旉传》:“旉等侵官离局,迷罔朝廷。”
清陆师《之官真州述怀》诗:“彼都中声利,迷罔何当瘳。”
⒊ 犹迷网。谓事物惑人如罗网。
引陈世宜《孟硕入狱不获探亲》诗:“泥犁亦是众生相,十方迷罔从今开。”
心神不清。
迷mí(1)本义:(动)分辨不清;失去判断能力:(动)分辨不清;失去判断能力(2)(动)因对某人或某事物发生特殊爱好而沉醉:~恋。(3)(名)沉醉于某一事物的人:球~。(4)(动)使看不清;使迷惑;使陶醉:~航|~误|~宫。
罔读音:wǎng罔wǎng(1)(动)〈书〉蒙蔽:欺~。(2)(副)〈书〉没有、无:置若~闻。